Chương 17: Tiên Âm

Hàn Phong một mạch bay về Tử Nguyệt thành, trong lòng cấp tốc lưu chuyển suy nghĩ, tính toán kỹ lưỡng. Khoảng cách ba mươi dặm thoáng cái đã tới. Hắn vẫn là hạ xuống cổng thành, đường đường chính chính đi vào. Dù sao hắn cũng muốn kiếm cho mình một cái thân phận. Ở nơi xa lạ, thân phận là cực kỳ quan trọng đấy. Nếu không thể hoà hợp với thế giới xung quanh, vậy cơ bản là nửa bước khó đi. Tuy có đôi chút hạn chế, nhưng vẫn là lợi nhiều hơn hại.

Tử Nguyệt thành cao chừng mười trượng, dài hơn ba trăm trượng. Phía trước in ba chữ Tử Nguyệt thành cứng cáp hữu lực. Tường thành làm từ một loại đá màu tím than, toả ra khí tức lạnh lẽo bức người. Phàm nhân mỗi khi đi qua đều là thân thể khẽ run rẩy, vô cùng cung kính.

Hàn Phong cẩn thận quan sát. Trên thành đứng một đội binh sĩ chừng trăm người, mỗi người đều là thiện chiến thiết huyết, ánh mắt như điện quét xuống phía dưới, vô cùng cẩn thận quan sát.

Trên tường thành còn thấy treo đại kỳ phấp phới, chính là cùng loại với đội nhân mã tiếp ứng khi nãy. Đại kỳ thêu hai con kim long đang vờn quanh một ngọc châu, khá là sinh động.

Hàn Phong đem tất cả thu vào trong mắt, trong lòng thầm thở dài.

“Tu chân giới trăm vạn năm, trải qua mười vạn năm suy thoái đã không còn vết tích nào, có chăng chỉ là tiếng nói, chữ viết là được bảo tồn hoàn hảo.

Cũng không biết môn phái khác bộ dáng như nào? Ta phải mau mau bái phỏng một nhà, nếu là suy yếu không chịu nổi, vậy đành phải tìm cách khác”

Hàn Phong mang theo suy nghĩ tiến tới dưới chân thành, nơi đó có hai thông đạo. Một cái nhỏ hơn đang chen chúc thường nhân đi ra đi vào, cái ở giữa lại là cao lớn đường hoàng, lát nền đá tím,thi thoảng mới có vài xe ngựa chạy ra chạy vô.

Hàn Phong theo đám thường nhân tiến nhập từ cổng phụ. Trước cổng có bốn tên binh sĩ đứng canh gác, lại kê một chiếc bàn đá, hai tên binh sĩ đang phụ trách ghi chép gì đó.

Phía trước thi thoảng lại truyền đến tiếng quát mắng, tiếng khóc xin thê lương, tiếng đập bàn hô lớn. Thế nhưng cũng không có lộn xộn chút nào.

Hàn Phong quan sát cẩn thận. Mỗi người bên cạnh mình trên tay đều nắm chặt một lệnh bài màu đen, cũng có số ít người không có. Hắn đem thần thức tra xét, thì ra là lệnh bài thân phận, bên trên thô sơ giản lược ghi vài thông tin cá nhân.

Chẳng mấy chốc gần tới lượt Hàn Phong. Phía trước hắn còn bốn người, một người vẻ mặt khắc khổ, dẫn theo con gái chừng mười một mười hai tuổi đi bên cạnh. Lão đang ngồi trước chiếc bàn đá, mở miệng cầu xin tên quan quân.

“Thượng quan, xin rủ lòng thương cho chúng ta nhập thành, chúng ta đã có ba ngày không được ăn gì rồi…”

Một tên binh sĩ đang cúi đầu hí hoáy ghi chép gì đó, không kiên nhẫn mở miệng:

“Đi đi, đi đi! Tử Nguyệt thành không thu người vô dụng!”

Lão già nghe thấy câu này thân mình run rẩy, nước mắt chảy ra lại cầu xin:

“Thượng quan xin mở lòng thương a… Lão già này chết cũng không sao, nhưng lão còn con gái nhỏ, nó thật không thể chết a… Thượng quan ngài đại ân đại đức giúp đỡ cha con chúng ta…”

Tên binh sĩ nghe thấy hai chữ “con gái” này mới thôi ngừng viết lách, hơi ngẩng đầu lên trông lại.

Không nhìn thấy thì cũng thôi đi, vừa nhìn tới đứa con gái của lão, hắn lập tức trợn tròn hai mắt, khuôn mặt há hốc. Tiểu đệ đệ dưới quần không ngờ lại nhanh chóng căng phồng, đội thành một cục u lớn. Một luồng dâm tà hoả từ đáy lòng hắn bốc lên thiêu đốt làm cuống họng hắn khô nóng vô cùng.

Đứa con gái của lão nhân này mới mười một mười hai tuổi. Dưới cái nhìn của người khác, đứa bé này đúng là không còn gì để nói. Quần áo bẩn thỉu rách rưới, đầu tóc bê bết bụi bẩn, nhìn qua thật giống một tiểu khất cái xấu xí.

Thế nhưng mọi thứ sao có thể qua được mắt tên binh sĩ này. Hắn được giao nhiệm vụ ở đây không phải không có đạo lý nha. Thành chủ từ trong vạn người mà nhặt ra hắn, chính là bởi vì hắn có ánh mắt nhìn người vô cùng độc đáo chuẩn xác. Chỉ cần người khác bị hắn dò hỏi vài câu, lại bị hắn nhìn chằm chằm biểu hiện, tức thì trong lòng có mưu đồ bất chính nào đó đều phải hiện ra hết. Không dưới mười lần hắn bất ngờ chỉ ra vài tên ất ơ không liên quan nào đó, thế nhưng sau thời gian tra khảo mấy tên đó lại lộ ra chính là gian tế, đạo tặc, tướng cướp, phiến loạn quân linh tinh. Làm cho thành chủ cảm thán không thôi, danh tiếng vô cùng lớn.

Kẻ này gọi Lưu Địch, trong quân xú danh rõ ràng. Hắn chuyên dùng ánh mắt độc đáo của mình để tìm ra các đại mỹ nữ trong đám người tầm thường. Rồi dùng đủ loại thủ đoạn, quan hệ để thu các nàng vào dưới háng, sau khi giở đủ trò bỡn cợt thì ban nàng cho các hồ bằng cẩu hữu hoặc dâng lên cho đại nhân vật trong quân, đổi lấy công huân vô tận.

Hắn làm người lại vô cùng khôn khéo, các tiểu thư lầu son gác tía hắn là không bao giờ đụng chạm nha. Chỉ chuyên nhắm đến tầng lớp bình dân không quan hệ không thực lực để ra tay. Hắn còn coi đó là niềm tự mãn của bản thân. Trong quan niệm của Lưu Địch, mỹ nữ xuất thân từ bình dân mới chính là cực phẩm. Các nàng đơn thuần thanh khiết, lại vô cùng ngây thơ khờ khạo, chính là lô đỉnh tốt nhất, là “rau sạch” mà thế gian ban cho hắn. Thời buổi loạn lạc này, lại chính là sinh ra dành cho hắn!

Nhưng vì lập nhiều công lớn, lại vô cùng khôn khéo, thành chủ cũng nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua ác bá này. Thậm chí có tin đồn rằng tiểu thiếp thành chủ sủng ái nhất chính là do Lưu Địch này hiến cho. Cũng không biết thực hư thế nào.

Mấy ngày hôm nay Lưu Địch đã tích tụ một bụng nộ khí. Hắn đã ngồi đây bảy ngày trời để tiếp đón tị nạn dân. Bảy ngày này không những không gặp được mỹ nữ nào, hơn nữa lại phải tiếp xúc cùng đám người nạn dân gầy còm trơ xương không chút tài sản làm cho Lưu Địch sớm mất hết kiên nhẫn. Nếu không phải sợ rằng bỏ việc sẽ gây ra bất mãn, hắn đã sớm trở về dục tiên dục tử với các mỹ nhân trong nhà rồi!

Thế nhưng những bất mãn trong bảy ngày qua của Lưu Địch giờ phút này cũng bị quét bay sạch sẽ. Hai mắt hắn sáng rực như sói, khuôn mặt hiện lên nét dâm tà vô cùng nhìn tiểu loli trước mặt hỏi.

“Ngươi tên là gì?”

Tiểu loli có chút sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn nấp sau lưng cha mình. Thế nhưng đặc thù hoàn cảnh làm nàng có chút lớn gan, cũng không bị doạ hỏng mất mà rụt rè trả lời.

“Ta… Ta tên Ngọc Huyên….”

Nghe được âm thanh này, tiểu đệ đệ dưới háng Lưu Địch chính là trực tiếp co giật, phun ra một ngụm khí trắng, làm ướt đẫm đũng quần hắn.

“Ngọc Huyên…. Tốt! tốt! tốt! Đây là thẻ thân phận của hai người các ngươi! Mau mau vào thành đi đến khu tị nạn ghi trên lệnh bài!”

Lưu Địch miệng khô lưỡi đắng ra lệnh, hắn quả thực có xúc động muốn ôm tiểu loli này cao chạy xa bay, không thèm cái gì chức tước lương lộc nữa. Thế nhưng cuối cùng vẫn là dằn lại được xúc động trong lòng. Mau chóng ra lệnh, chỉ sợ có ai đó nhìn thấy nàng ta.

Tiểu loli này hắn vừa nhìn thấy đã quyết định thu vào dưới háng, không hiến cho ai hết. Nàng ta mặc dù hoá trang cỡ nàng cũng không thể qua được đôi mắt của Lưu Địch hắn. Đôi bầu nhũ hoa căng tròn kia dù chưa phát triển hết mức nhưng cũng đã vươn cao ngạo nhân, ẩn hiện dưới cổ áo. Làn lại là trắng muốt như ngọc thạch, mềm mại như tơ lụa, lại tràn ngập cảm giác non mềm mọng nước làm hắn có xúc động muốn nhào lên một ngụm cắn nuốt. Phía dưới vòng eo thon thả nhuyễn động chính là kiều đồn non mởn vểnh cao ngạo nhân, tròn trịa căng mọng, cùng cặp đùi thanh mảnh vì thiếu vải mà thi thoảng lộ ra không khí, cảnh xuân ẩn hiện, trực tiếp làm hắn muốn đổ máu mũi. Hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi vị trinh nữ vô cùng tinh khiết sạch sẽ giữa hai chân nàng ta, làm hắn mê mẩn tâm thần. Cả đời này, hắn chưa từng gặp qua ai có mùi vị kích dục như thế, làm cho hắn trực tiếp điên cuồng.

Nhất là giọng nói kia… Dù chỉ là một câu nói run rẩy thoáng qua của nàng, thế nhưng cũng làm tiểu đệ đệ của hắn không chịu nổi mà xuất khí ngay lập tức. Cả người vô lực rũ xuống, nhanh chóng lấy ra ngọc bài thân phận, lại vô cùng cẩn thận hướng dẫn nàng đi vào biệt phủ của hắn, bên ngoài lại không chút biểu hiện nào.

Hàn Phong bên này, vốn đang suy nghĩ đối sách tương lai nên không mấy chú ý tình cảnh vừa rồi. Thế nhưng khi vừa nghe thấy thanh âm non nớt kia, trong đầu hắn chợt ầm vang một tiếng như lôi đình vạn quân ngay bên tai vậy, hắn ngơ ngác nhìn lại hai cha con vừa khuất sau cổng thành kia, run rẩy thì thào:

“Tiên… Tiên Âm thể???”