Thiếu niên mặc y phục màu trắng, thần thái hớn hở nói với nữ tử hồng y bên cạnh
– Tỷ tỷ, tỷ tỷ, thật sự sẽ có tiên nhân đến đây sao
Nữ tử hồng y khẽ nhíu mày, gật đầu
– Đúng, nhưng trước đó hãy thu lại thái độ hớn hở của đệ đi Cam Dung
Thiếu niên cứng đờ, gãi đầu nói
– Vâng ạ, tỷ tỷ
Hôm nay Huyền Minh Tông sẽ thu nhận đệ tử, hắn phải dùng rất nhiều ngày để thuyết phục tỷ tỷ cho hắn tu tiên
Cam Lộ mỉm cười, lấy trong túi áo ra đưa cho hắn một viên kẹo đường
– ngoan lắm, cho đệ
Cam Dung nhận lấy viên kẹo, cười bỏ vào túi áo
/Vù/
Trong phút chốc, Cam Dung lại đứng ở một bãi cỏ xanh, giữa hàng ngàn ngọn cỏ có để một tảng đá màu xám tro
Cam Dung thở dài
– Tiền bối gọi ta đến đây có chuyện gì?
Trên tảng đá có một nam nhân huyền y đang ngồi, dung nhan yêu nghiệt, còn pha thêm chút tà mị, hắn nhếch môi, châm chọc nhìn Cam Dung
– Ta đã cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần, tỷ tỷ ngươi không phải hạng tốt lành gì, mà sao ngươi cứ không chịu hiểu vậy, Tiểu Dung Dung
Giọng nói của hắn như cười như không, nhưng lại ẩn chứa sự châm chọc khiến người ta khó chịu
Cam Dung xoay người, không thèm quan tâm những lời đó của hắn
– Tiền bối đừng nói nữa, vãn bối tự có sắp xếp
Nam nhân cười hồ hồ vài tiếng
– Vậy sao, vậy ta chờ ngày ngươi bị nàng ta giết cho thân tử đạo tiêu nhé
– Vãn bối chưa tu luyện, lấy đâu ra đạo mà tiêu
Nam nhân nghẹn lời, bĩu môi
– Nhóc con thật không thú vị chút nào
– Ngài cũng vậy thôi
Cam Dung hết sức phức tạp
Từ nhỏ tỷ tỷ tuy rất thờ ơ với hắn, nhưng vẫn đối xử với hắn rất tốt, ngoài lạnh trong nóng
Ai ngờ năm hắn 12 tuổi, lão cáo già này lại xuất hiện
Ăn chực ở trong người hắn bao nhiêu năm……
Cam Dung đã hết sức tiết chế, nhưng vẫn oán hận nhìn nam nhân kia
– Cho vãn bối ra ngoài
Nam nhân kia ngồi cắn táo, nhồm nhoàm nói
– nhắm mắt lại, 3 giây sau tự ra
– Hẹn gặp lại lão cáo già
Cam Dung nhắm mắt
Sau khi hắn rời đi, nam nhân kia cũng nhắm mắt lại
– Thằng nhóc ngu ngốc, ngươi tưởng tỷ tỷ ngươi đơn thuần như ngươi sao, với tâm cảnh của cô ta, không biết ngươi tu bao năm mới có thể đạt đến trình độ đó
– Cô ta không nghịch thiên, cô ta chấp nhận tất cả, nhưng mà đáng tiếc, trong tâm của cô ta có ma, mà tâm có ma, mãi mãi không thể tiến
Cam Dung mở mắt ra, nhìn thấy Cam Lộ vẫn nhìn về phía hắn
– Đến rồi kìa, đệ nhìn thử xem
Cam Dung đưa mắt lên, khẽ nheo lại
“Vù….”
Một nam nhân phi kiếm đáp xuống, hắn dùng thái độ hờ hững nhìn người dân trong thôn
Thì ra tiên nhân là như thế
Cam Dung nhìn thanh kiếm, quyết tâm tu luyện đã cháy đến cùng cực
– Tuyệt quá
Cam Lộ không nói gì, chỉ khẽ nhắm mắt lại, giọng nói đó văng vẳng chưa tan
– Đại nữ vương, thật độc ác
– Không phải chuyện của ngươi
– Người làm vậy với chính đệ đệ của mình thì phải nói cực ác đấy
– Không cần ngươi xía vào
Cam Lộ mở mắt nhìn Cam Dung, đôi mắt màu đen khẽ lóe lên một tia ánh sáng nhàn nhạt rồi biến mất
Tiểu kịch trường
Cam Dung: /mắt sáng/ Tiên nhân kìa
Cam Lộ:/đánh đầu hắn/ Phế vật, tiết chế một chút
Cam Dung: Tỷ cũng phải cho đệ tận hưởng giây phút bình an chứ
Lão cáo già: Bình an của ngươi là thứ xa xỉ đấy /chạy trước/
Cam Dung: Lão cáo già mau đứng lại, xem ta xử đẹp ngươi đây, ai nói bình an của ta là thứ xa xỉ vậy
Lão cáo già: hahaha, ngươi tự biết
Tác giả: Thảm kịch của cuộc đời ngươi sẽ chiếm hết 1/3 cuốn truyện
Cam Dung: / Cứng đờ/