Chương 1: Con ông cháu cha x con ngoài giá thú

Edit: Lune

Tháng bảy ngày dài, ánh mặt trời chiếu vào trại nuôi ngựa vùng ngoại ô, nóng đến mức khiến người ta trở nên nóng nảy.

Thiếu gia mặc áo sơ mi đen ngồi trong cùng nơi bóng mát, sắc mặt âm u làm người khác không dám tới gần, cứ thế tạo thành một vùng chân không riêng biệt.

Có người trông thấy muốn tiến lên bắt chuyện nhưng lập tức bị bạn đi cùng kéo lại.

“Mày không muốn sống nữa à, đó là ông tướng con của nhà họ Lận đó! Giờ tâm trạng của hắn rõ ràng không tốt, mày định đến cho hắn trút giận chắc?”

Người định lên bắt chuyện vừa nghe đó là Lận Tuy xong lập tức bỏ ý định.

Người trong giới dù chưa từng thấy diện mạo của Lận Tuy thì cũng từng nghe qua danh tiếng của hắn. Tuy hắn có gương mặt đẹp có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thật ra lại hết sức ngang ngược tùy ý làm xằng, có đủ mọi cách làm nhục người khác, là một ông tướng con không dễ chọc, người bị hắn ghi hận ít cũng phải bị lột mất một lớp da trên người.

Người ra vào trại nuôi ngựa không ngớt, còn người đang ngồi trong bóng mát lúc này đã sớm đổi phần lõi, Lận Tuy này không còn là Lận Tuy kia.

Tâm trạng của Lận Tuy lúc này vô cùng tồi tệ, nếu mọi chuyện căn cứ theo quỹ đạo bình thường thì mấy phút trước hắn lẽ ra đã tan thành mây khói rồi chứ không phải ngồi đây làm cái nhiệm vụ chết tiệt nào đó.

Hắn có thể thấy rõ một hạt màu xanh nhạt nổi trên linh đài của mình, khiến hắn rất muốn mổ đầu mình rồi lấy nó ra, nhưng không may là nền y học hiện đại còn chưa thể phát hiện ra sự tồn tại của thứ này.

Ý chí Thiên Đạo đã cảm nhận được ác ý của hắn, hạt châu phát ra một luồng điện trong suốt khiến đầu Lận Tuy đau như bị kim châm.

【Ngươi phải nhớ nhiệm vụ của mình là tìm lại tàn hồn đã thất lạc của đứa con số mệnh, ở thế giới nào cũng phải tôn hắn làm chủ, cúc cung tận tụy vì hắn, đến chết mới thôi!】

Mấy phút trước Lận Tuy đã nghe qua những lời này một lần, hắn chịu đựng nỗi đau truyền từ dây thần kinh tới, chống hai má, lười biếng đáp lại.

【Biết rồi, trí nhớ của ta còn chưa kém đến vậy, có điều mi giật điện thêm hai lần nữa thì chưa chắc đâu.】

Ý chí Thiên Đạo, Lận Tuy thích gọi thứ đồ chơi này bằng cái tên hiện đại khác hơn là hệ thống, dừng cái nó gọi là trừng phạt.

Hệ thống cảnh cáo:【Ngươi tốt nhất an phận một chút.】

Lận Tuy cười nhạo một tiếng, không trả lời.

Nói mới nhớ, tình huống lúc này thật ra cũng vì gieo gió gặt bão nhưng Lận Tuy không muốn hình dung bản thân mình như thế, chi bằng nói là được làm vua thua làm giặc.

Đây là kiếp thứ ba của Lận Tuy. Kiếp nhứ nhất, hắn là thiếu gia nhà giàu bị ôm nhầm, sau khi xoay chuyển mọi bất lợi, thành công lên nắm quyền nhưng tiếc rằng chưa hưởng thụ được bao lâu đã chết.

Sau khi chết hắn có cơ hội sống lần thứ hai, đó là hắn xuyên sách.

Hắn xuyên vào một quyển tiểu thuyết tu chân bên Khởi Điểm, trở thành một nhân vật hi sinh có thể chất lô đỉnh, được định sẵn ở dưới thân người khác.

Lận Tuy không chấp nhận số mệnh, lấy thân thể lô đỉnh cũng cố gắng tu luyện nhưng thân thể vận mệnh ban cho lại không thích hợp để tẩy tủy. Dù hắn có liều mạng đến đâu hay nỗ lực cỡ nào thì những linh lực tích trữ trong cơ thể hắn cũng không có cách nào dùng được.

Hắn giống như một công cụ chứa linh lực, chỉ có thể đợi người khác đến thu thập, liên tục vận chuyển linh khí của mình đi.

Sau khi thất bại với đủ mọi cách, Lận Tuy đã gặp nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết tu chân này.

Nhân vật chính là từ hấp dẫn cỡ nào chứ.

Trên người y có đạo cốt mà Lận Tuy mong nhưng không được, Lận Tuy biết nhân vật chính mất đạo cốt vẫn có thể tu luyện lại được, còn hắn thì chỉ có một cơ hội này.

Lận Tuy từng dùng cái giá rất lớn để giao dịch với người khác chỉ để đổi lấy đạo cốt của đối phương, nhưng lại không thể dung hợp được. Dựa theo cốt truyện mà nói, chỉ có linh cốt trên người nhân vật chính mới có thể hoàn mỹ thích hợp với tất cả mọi người.

Đây là tiểu thuyết tu chân không có CP, nhân vật chính là xử nam một lòng hướng đạo. Vì để đến gần nhân vật chính mà Lận Tuy đã dụ dỗ y.

Ngay lúc mổ đạo cốt đối phương dung hợp vào cơ thể mình, Lận Tuy đã sẵn sàng cho sự thất bại và cái chết. Điều đó không ngăn cản được việc hắn đánh cược, nếu thành công hắn sẽ không bao giờ phải làm người dưới thân kẻ khác, hắn sẵn sàng trả giá cho hành động của mình. Nếu thất bại thì coi như kết thúc mọi chuyện, hắn tiếc mạng nhưng cũng không muốn sống như một thứ rác rưởi.

Nhưng hắn không ngờ lúc đang dung hợp, Thiên Đạo nổi giận, trực tiếp đánh hắn nổ tung.

Lẽ ra hắn đã thân tử đạo tiêu hồn phi phách tán, nhưng buồn cười là vì nhân vật chính ở ngay bên cạnh hắn nên tia sét kia lại đánh tan hồn phách của đứa con số mệnh, rơi rải rác đến các tiểu thế giới, ý chí Thiên Đạo không có ý định để hắn chết mà bắt hắn đến chuộc tội.

Giống như quyển tiểu thuyết thu chân này, đứa con số mệnh của các tiểu thế giới cũng đều đi theo tuyến mỹ cường thảm. Mới đầu cực kì bi thảm, tất cả những gì hắn phải làm là bảo vệ đứa con số mệnh, trở thành bàn tay vàng của y, giúp đứa con số mệnh leo lên đỉnh cao.

Đây là ép mua ép bán, Lận Tuy không có quyền nói không đã bị trói lại đưa thẳng đến đây.

Đây là thế giới đầu tiên, thân phận của hắn là thiếu gia nhà giàu kiêu căng ngang ngược được hưởng vô vàn yêu thương chiều chuộng, còn người yêu cũ nhân vật chính vốn bị hắn liên lụy lại là đứa con riêng đáng thương thấp hèn.

【Đứa con số mệnh xuất hiện! Mau đi giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn!】

Âm thanh hệ thống đột nhiên trở nên kích động, liên tục thúc giục Lận Tuy.

Ánh mắt Lận Tuy rơi vào giữa sân, vẻ mặt tỏ ra như đang xem kịch.

Thiếu niên mặc đồng phục cưỡi ngựa bị đẩy ngã xuống đất, im lặng trước những lời mắng mỏ.

“Đúng là rác rưởi, đến dắt ngựa cũng không ra hồn, hay là mày định đợi tao ngã chết rồi trèo lên làm đại thiếu gia?”

Yên Chu cầm roi ngựa trong tay, hết sức cáu kỉnh chửi mắng.

Mọi người xung quanh đều đứng khoanh tay hóng hớt, ai cũng biết người nằm dưới đất kia là con riêng nhà họ Yên. Mẹ ruột là gái bán hoa trong giới, vụng trộm mang thai, đến khi mười sáu tuổi lại dẫn người đến nhà họ Yên, sau khi làm giám định cha con, gia chủ nhà họ Yên không thể không miễn cưỡng mà nhận đứa con trai này, để y trong nhà.

Có điều nói là nuôi trong nhà, chẳng qua là khiến người ta chịu tra tấn ở nhà mà thôi. Yên Chu cũng không phải người tốt bụng, đối mặt với đứa em trai ngoài giá thú này khó chịu cỡ nào, gã luôn tìm mọi cách để bắt nạt y, gia chủ nhà họ Yên cũng nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần không quá đáng quá thì ông ta cũng chẳng quan tâm.

Yên Chu cũng không giả làm anh em tình thương mến thương, chỉ ước mọi người ai cũng giẫm một cái lên đứa con riêng kia, vì vậy đứa con riêng kia đã trở thành nơi trút giận được công nhận trong giới.

Hệ thống vẫn không ngừng thúc giục trong đầu, chỉ thiếu dọa giật điện hắn, nó càng như thế Lận Tuy lại càng như núi cao thời Lục triều, sừng sững bất động.

Nhưng lúc chiếc roi ngựa trong tay Yên Chu quất xuống người thiếu niên, ấn đường của hắn khẽ giật giật, cảm thấy hơi khó chịu mà đứng dậy.

Yên Chu ra tay không nhẹ, gã nhìn vết thương trên người Yên Tần, mặt mày lộ rõ vẻ sung sướng vặn vẹo. Đột nhiên, gã phát hiện âm thanh xung quanh càng lúc càng nhỏ, yên tĩnh đến mức khác thường.

Gã quay đầu lại thấy vị Lận thiếu gia kia đang mỉm cười nhìn mình, cả người run rẩy trong vô thức.

“A Tuy, có phải tôi nói to quá làm ảnh hưởng đến cậu không, tôi thấy vừa rồi cậu cũng có vẻ không được vui cho lắm, hay cậu có muốn trút giận không?”

Yên Chu lập tức thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, vẻ giận dữ trên mặt biến mất hoàn toàn, còn tỏ ra nịnh nọt đưa roi ngựa cho Lận Tuy.

Thiếu niên cao lớn đang cuộn mình dưới đất ngẩng đầu lên, ánh mắt toát lên vẻ thờ ơ tĩnh mịch.

Dù mặt mày xanh tím nhưng vẫn có thể nhận ra hắn rất ưa nhìn, sống mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, dù có thảm hại không giấu nổi nhưng vẫn có cảm giác khác những người khác.

Lận Tuy thấy vết bầm tím trên mặt y do bị đánh, khẽ cong môi.

Gương mặt hắn đẹp, khi cười lên cũng đẹp nhưng không làm cho người ta động lòng, trái lại còn khiến những người ở đây lạnh sống lưng.

“Thảm hại thật đấy.”

Lận Tuy ngồi xổm xuống, cầm roi ngựa nâng cằm Yên Tần lên, quan sát tỉ mỉ gương mặt của y, tựa như cảm thấy đáng thương nên cảm thán đôi lời.

Lần đầu tiên hắn và Yên Tần gặp nhau, hắn cũng vậy. Yên Tần mặc một thân đồ đen, một kiếm chém chết yêu thú hắn đang săn, sau đó ném cho hắn một bình thuốc trị thương rồi nói: “Thể chất lô đỉnh không thích hợp làm chuyện này.”

Hắn biết Yên Tần có lòng tốt, bởi vì hắn có thể chết bất cứ lúc nào khi săn yêu thú nhưng Yên Tần không biết, biết rõ không thể mà vẫn làm có đôi khi không phải là ngu xuẩn mà tại không cam lòng.

Hắn tham lam ngay cả lúc kẻ khác sợ hãi, dù có chết thì tham vọng của hắn sẽ không bao giờ biến mất.

Yên Tần đối mặt với đôi mắt đẹp như hắc diệu thạch này chỉ cảm thấy ghê tởm, loại quan tâm dối trá này không khác gì nước mắt cá sấu.

Lận Tuy nhìn thấy vẻ chán ghét cùng châm biếm mà Yên Tần giấu sâu bên trong tựa như đốm lửa lạnh lẽo.

Lận Tuy biết y nhất định đang ôm thù, giống như con sói non yếu ớt, đợi đến lúc trở nên mạnh mẽ sẽ nhe răng nanh xé nát con mồi không chút do dự.

“Cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt này nữa, tôi sẽ móc nó ra giúp cậu nhé?”

Lận Tuy híp mắt cười nói, giọng điệu như đang thương lượng một cách thân thiện.

Hệ thống:【Chú ý lời nói!】

Lận Tuy tỏ ra vô tội:【Ta đang diễn theo thiết lập nhân vật mà.】

Hắn không hứng thú với việc tổn thương Yên Tần.

Những người xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh, bởi vì bọn họ biết ông tướng con kia đã nói là sẽ làm được.

Yên Chu lộ vẻ hưng phấn, gã không dám lên tiếng sợ Lận Tuy thay đổi chủ ý, nhưng trong lòng lại mong chờ Lận Tuy động thủ, một tên mù lòa thì làm sao tranh giành với gã được, hơn nữa chuyện đó cũng không phải gã ra tay.

Yên Tần cúi đầu xuống, giấu đi ác ý và lệ khí trong mắt, giờ y còn chưa thể đối đầu trực diện với Lận Tuy.

“Coi như thức thời, nhưng tôi để cho cậu cúi đầu chắc?”

Câu trước Lận Tuy vừa khen xong, câu sau đã lật mặt.

Tay hắn đè sau gáy Yên Tần, đè y xuống đất.

Khuôn mặt của Yên Tần bị đè xuống mặt cỏ, cảm giác chèn ép sau gáy khiến y không thể ngẩng đầu lên nổi, bụi cỏ rậm rạp làm tắc nghẽn hô hấp của y làm mặt y nhanh chóng đỏ bừng, sự đe dọa của cái chết hết sức rõ ràng.

Y chật vật giãy giụa, sức lực phía sau đột nhiên thả lỏng, y tham lam hít thở không khí trong lành, ánh mắt vẫn mơ hồ như cũ nhìn thiếu niên đang ngồi xổm bên cạnh mình cười tủm tỉm.

Y thấy thiếu niên đang lau ngón tay của mình như sợ bẩn, sau đó ném khăn mặt y.

Ngay lúc tấm vải mềm mại chạm vào má, y nghe thấy giọng nói vô cùng đặc biệt khiến người ta chán ghét của thiếu niên.

“Yên Chu, cho tôi mượn cậu ta, Ô Vân nhà tôi vừa mới chết.”

Ô Vân là con chó Becgie Đức màu đen mà ông tướng con kia quý nhất, mấy ngày trước vừa chết già xong.

Yên Tần nhìn bóng lưng mảnh khảnh của thiếu niên, trong khoang miệng nổi lên mùi rỉ sắt.

Lận Tuy.

Y lặp đi lặp lại cái tên ấy trong lòng, ngập tràn ác ý lạnh lẽo.

Lận Tuy không nhìn lại người đang nằm sấp trên mặt đất nữa, hắn mang theo vẻ mặt vô cảm bước vào trong câu lạc bộ, vừa vào nhà vệ sinh trong phòng riêng đã vịn vào bồn rửa tay nôn khan.

Hệ thống ác thật đấy, suýt nữa giật hắn ngất xỉu.

Hệ thống chửi ầm lên:【Ngươi [Bíp—] làm gì hả! Ai bảo ngươi đối xử với hắn như thế! Biết ngay ngươi không phải thứ tốt gì!】

Lận Tuy nghe mấy từ bị chặn đầy trong đầu, thong thả rửa tay.

Nếu hệ thống có thực thể, có khi đã nhảy ra chỉ vào hắn mà chửi rồi.

“Tất nhiên ta không phải thứ tốt gì, chẳng phải từ đầu mi cũng biết rồi sao?”

Lận Tuy nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, chậm rãi cong môi.

“Về phần bảo vệ hắn… Ta bảo vệ hắn giống như nguyên chủ bảo vệ Ô Vân, không phải chuyện hiển nhiên à?”

Khuôn mặt xinh đẹp của hắn lộ ra vẻ khó hiểu: “Ta làm không đúng ư?”

Hệ thống biết hắn cố ý, tức suýt chút nữa chết máy.

Lận Tuy nghe tiếng nói lộn xộn của nó, nụ cười càng trong sáng.

Dù có là Thiên Đạo cũng đừng khoa tay múa chân với hắn.

Tác giả có điều muốn nói:

Chú thích: Hệ thống không cùng phe với nhân vật chính, đất diễn rất ít, thế giới đầu tiên còn xuất hiện nhiều một chút, càng về sau càng mờ nhạt.