Chương 4: Xích Quân làm gốc, Đao Binh sở dụng

Dịch: Hoangtruc

***

Chu Bồ Nghĩa là từng nhìn thấy mấy côn trùng này thật, cho nên mới diễn hóa vào trong mộng cảnh của ông ta. Nhưng cũng không hoàn toàn là diễn hóa ra, bởi quả thật trong hồn ông ta đang có Cổ thần ẩn tàng.

Có thể nói là hai hợp một.

Những con côn trùng này đen thùi, lớn chừng đầu ngón tay cái, ria mép như cái kéo ngắn, cánh phe phẩy phát ra âm thanh ong ong.

Bầy phi trùng bị kinh động tràn vào như muốn cắn nuốt sạch người ở trong miếu này.

Chỉ thấy Triệu Phụ Vân mở mắt ra, thu tay trái từ chỗ mi tâm xuống bên hông. Hắn lui về sau một bước, người hơi nghiêng qua một bên như cầm vỏ đao, ngón tay phải cắm vào trong lòng bàn tay trái.

Lưng hắn hơi cong xuống, nhìn bầy phi trùng quỷ dị đáng sợ như tùy thời sẽ rút thanh binh khí vô hình ra.

Đây là Đao Binh quyết, là một trong những thuật pháp chiến đấu chủ tu của Triệu Phụ Vân.

Pháp thuật này như thể tạo ra một bộ khung, có thể đưa rất nhiều thứ vào bên trong bộ khung đó. Như lúc này hắn thêm đạo pháp thuật là Hỏa phù cùng thỉnh Xích Viêm Đại Quân vào.

Dùng pháp thuật Hỏa phù cùng mời Xích Quân làm ngọn nguồn, thi triển ra Đao Binh quyết.

Từng đàn phi trùng đen thùi tràn vào, nhào về phía Triệu Phụ Vân.

Triệu Phụ Vân khẽ quát một tiếng, ngón tay phải làm kiếm rút ra, vung lên chém về một phía.

Hư không bùng lên ánh lửa, nối liền với đầu ngón tay phải thành một dải lửa xẹt qua hư không, cuốn đàn phi trùng vào bên trong.

Hắn đứng nơi này, như thể Xích Quân phụ thể, lại như thể chính hắn là Xích Quân.

Ngay sau đó lại có thêm hai đàn phi trùng bay đến.

Ngón tay phải của hắn lại nhập lại như kiếm quay trở về lòng bàn tay trái, rồi lại rút ra, vung lên không trung. Ngọn lửa đỏ sáng rực như thể thủy triều đỏ quét qua, cuốn lấy đàn phi trùng, lập tức đốt cháy chúng thành tro tàn rơi xuống đất.

Theo đó, toàn bộ tòa miếu Xích Quân yên tĩnh trở lại.

Hắn đứng đó, lại nhấc tay trái lên, miệng tụng niệm kinh. Ngọn lửa trong tay như có sinh mệnh không thể nắm giữ được, như biến thành một con chim lửa giãy giụa trong lòng bàn tay hắn, rồi vọt về phía tượng thần Xích Quân.

Khoảnh khắc đó, như thể con chim trở về tổ, thoáng cái đã xua tán đi khí tức âm u tối tăm trên tượng thần.

Vào lúc này, dường như pho tượng Xích Quân u ám đã được rót thêm chút thần tính vào bên trong.

Tượng thần sinh huy.

Triệu Phụ Vân đưa tay nắm khẽ vào hư không như thể bắt lại ngọn lửa vừa mới tuột khỏi tay mình trở về. Sau đó hắn đi về phía sâu trong miếu.

Ánh lửa trong phòng như nối liền với thân thể hắn. Lúc hắn bước đi trong khoảng không hắc ám này, quanh người hắn đã như khoác một tấm áo choàng đỏ trên vai, tản ra ánh sáng đỏ thẫm.

Chân giẫm lên mặt đất, lưu lại dấu chân màu đỏ.

Cũng có ánh lửa trên không trung đi theo hắn, thế nhưng hắn vẫn chỉ thấy trước mắt mình là một màu tối đen.

Ban ngày hắn từng tới đây, cũng biết viện tử không lớn, trong phòng ở kia cũng không có đồ đạc gì.

Nhưng trong ý thức của Chu Bồ Nghĩa lại không như vậy. Triệu Phụ Vân cảm giác trong bóng tối kia còn có thứ gì đó nữa. Hắn đứng ở cửa vào viện tử, bên phải là một gian phòng trống khác, còn bên trái đi thẳng tới phòng ngủ chính.

Hắn đang nghĩ mình nên đi qua dọn dẹp gian phòng trống hay đi thẳng tới phòng ngủ đây?

Hai lựa chọn này sẽ xuất hiện hai kết quả. Nếu đi thẳng tới phòng ngủ, có thể phòng phụ xuất hiện quái vật tập kích hắn, đến lúc đó hai mặt thụ địch đầy nguy hiểm.

Nhưng nếu hắn đi tới gian phòng phụ, có khả năng hắn lại vô tình kinh động thêm nhiều quái vật trong tòa miếu này nữa.

Hắn không biết được trong lòng Chu Bồ Nghĩa có bị lời đồn đại Hắc miếu nguyền rủa mà diễn biến thành một con quái vật thật sự trong mộng cảnh này hay không?

Hắn trầm ngâm một chút, vẫn quyết định đến gian phòng trống bên kia nhìn qua. Theo di chuyển của hắn, những nơi hắn đi qua đều trở nên sáng ngời. Lúc chưa tới gian phòng trống kia, hắn cảm thấy trong đó có tiếng động, chỉ là khi hắn đi vào, ánh lửa chiếu vào bên trong lại không thấy thứ gì cả.

Những thứ đó tượng trưng cho những lo lắng của Chu Bồ Nghĩa, chỉ là những lo lắng này vẫn chưa thật sự hình thành loại “mộng” trong ý thức ông ta.

Cho nên bị ánh lửa rọi đến đều đã an tĩnh cả lại.

Hắn an tâm, bèn đi tới phòng ngủ của Trang Hiền Ca ở lúc trước. Bên trong tối om, ngoài ra hắn còn cảm nhận được có thêm một loại khí tức tà ác thâm trầm.

Hắn búng ngón tay, một ngọn lửa nhỏ bắn vọt vào gian phòng tối om rồi nổ tung ra. Gian phòng tràn ngập ánh sáng.

Bởi đây chỉ là mộng cảnh trong ý thức nên hắn thi triển chút Huyễn Hóa thuật vô cùng thuận lợi.

Đương nhiên cảnh huyễn hóa này cũng phải phù hợp với mộng cảnh trong ý thức của Chu Bồ Nghĩa. Xích Quân trong lòng ông ta đã được lần nữa dựng lên, cho nên có ánh sáng men theo vào phòng này là điều bình thường.

Trong khoảnh khắc ánh sáng tràn khắp gian phòng, Triệu Phụ Vân thấy trên giường có một bộ thi thể huyết nhục mơ hồ, côn trùng đen vờn quanh. Chẳng qua số lượng côn trùng cũng không nhiều.

Đây hẳn là bộ dạng lúc chết của Trang Hiền Ca mà Chu Bồ Nghĩa từng nhìn thấy trong miếu Xích Quân lúc trước. Chỉ là cảnh này sẽ diễn hóa thành thứ gì trong mộng ông ta còn phải xem trong lòng ông ta nghĩ thế nào nữa.

Ngay lúc hắn còn đang nhìn chăm chú thì thi thể kia chậm rãi ngồi dậy. Trong hốc mắt lại có một đôi mắt nhỏ nhưng vô cùng quỷ dị.

Chỉ liếc một cái, tinh thần Triệu Phụ Vân chợt cảm thấy hoảng hốt, chỉ là hắn nhanh chóng ổn định tinh thần mình lại.

Hắn cũng hiểu ra, đó chính là Cổ thần đang ký sinh trong gan hồn của Chu Bồ Nghĩa, bởi đôi mắt kia rất giống mắt của con trùng: đen nhánh, nhỏ mà quỷ dị.

Hắn không chút do dự đặt tay trái nắm hờ ngay hông, như thể nắm lấy vỏ đao vô hình. Đặt ngón tay phải làm kiếm chỉ vào trong lòng tay trái, rút ra, như thể rút đao chém ra. Một đao chém qua người thi thể kia, đồng thời miệng thì thầm một tiếng: “Đốt! Diệt!”

“Đốt” đại biểu cho viêm hỏa mà hắn mượn từ Xích Quân, “Diệt” là đại biểu cho ý chí từ bản thân hắn.

Ngọn lửa đỏ nhào lên người thi thể, đồng thời đốt cháy cả đàn phi trùng kia.

Thi thể kia nhào xuống giường, như muốn đánh tới Triệu Phụ Vân, lại bị hắn đưa tay vẽ vài vòng trong hư không, miệng nhẩm: “Trói!”

Ngọn lửa vô hình nhanh chóng trói lấy nó, bị thần lực đến từ Xích Quân trói chặt lại rồi đốt cháy ngay giữa hư không.

Bên trong thi thể kia như có thứ gì đó muốn lao ra ngoài, lại bị ngọn lửa vô hình trói chặt, không bao lâu sau nó và cả thi thể đều bị đốt cháy thành tro bụi. Toàn bộ khí tức u ám và quỷ dị trong gian phòng nhanh chóng tan biến. Triệu Phụ Vân cũng không tìm xem hồn của Chu Bồ Nghĩa đang trốn ở nơi nào, hắn chỉ đi tới nội viện tụng niệm qua một lần bộ Xích Viêm thần chú.

Xích Quân ở phía trước viện tản ra ánh sáng màu đỏ, xuyên thấu vào trong nội viện, chớp mắt sau đã hoàn toàn xua tán hết tất cả bóng tối trong viện này đi.

Đúng lúc này hắn nhìn thấy có một người chui ra khỏi tủ áo trong phòng ngủ, nhìn qua hẳn là Chu Bồ Nghĩa. Chỉ nghe thấy ông ta hoảng sợ nói: “Xích Quân….”

Nhưng mà cả người Triệu Phụ Vân lại nhanh chóng tản ra ánh sáng trắng.

Hắn không định dây dưa nhiều với chủ nhân ý thức trong mộng cảnh của họ. Đây cũng là một nguyên tắc, bởi diễn biến trong mộng cảnh rất nhanh, nếu bị quấn lấy, trói trong mộng cảnh của người khác sẽ rất nguy hiểm.

Trong một gian phòng âm u ở huyện Vụ Trạch, đột nhiên bên trong cái vò gốm lớn được tế tự hàng ngày chợt bốc lên một ngọn lửa vô hình.

Những sợi linh vận kỳ dị bên trên chiếc kén trắng nhanh chóng bị ngọn lửa đốt cháy, chỉ còn lại một màu xám tro.

Mà con ngài bên trong cái kén như bị lửa đốt qua, chuyển sang màu đen, đang đau đớn giãy giụa dưới đáy vò.

Lúc này Ma Tằm Sư cũng đang ôm đầu, trong tai lão ầm ĩ tiếng kêu thét, đầu óc choáng váng đau nhức kịch liệt như bị búa gõ.

Lão gắng gượng đi tới cạnh bàn, kéo ngăn kéo đựng một đống bình bình lọ lọ ra. Đây đều là dược hoàn và thuốc tán do chính lão luyện chế. Lão lấy một bình thuốc, đổ hai viên thuốc màu đen ra rồi cho vào miệng, nhai nhai nuốt xuống.

Qua một hồi lầu, cảm giác đau nhức trong đầu mới dần đỡ bớt.

Lão thở phì phò, tim đập loạn, suy nghĩ một lúc cũng không biết là kẻ nào thi pháp lên mình. Chỉ là sau đó lão nhanh chóng hiểu ra, ý thức Cổ thần bám trên người Huyện lệnh Chu Bồ Nghĩa đã bị diệt rồi.

Lão đứng dậy đi tới bên cạnh vò gốm màu đen, nhìn con nhộng Cổ thần đầy uể oải mà vừa phẫn nộ vừa thương tiếc.

“Tằm của ta, Kim Tằm cổ thần của ta…”

Trong mắt lão đầy thù hận, còn nghĩ: “Rõ ràng đã nói ngày mai mới đến trị hồn cho Chu Bồ Nghĩa, vậy mà tối nay đã… xảo trá…. ác độc…! Ma Ngũ Lang ta không báo thù này, thề không làm người!”

Lúc này dường như nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết trong gian nhà nên có người gõ cửa đi vào, là một người trẻ tuổi. Y nhìn thấy Ma Ngũ Lang đang nhoài người trên vò gốm bèn hỏi: “Ngũ gia gia, người làm sao vậy?”

Những năm gần đây Ma Ngũ Lang đã rất ít khi ra ngoài làm việc, nhưng danh tiếng lại không hề suy giảm, ngược lại càng thêm thần bí. Chỉ nghe lão nói: “Ngươi chuẩn bị đi, ta định lên núi.”

“Lên núi?”

“Lên núi tế Cổ thần!”

Tuy rằng Ma Ngũ Lang hận đấy, nhưng lão biết lúc này cổ tằm của mình đã bị thương nặng, trước hết cần phải hồi phục Cổ thần của mình lại đã.

Người tuổi trẻ kia không dám nói nữa. Dù mùa này lên núi đầy rẫy nguy hiểm, độc trùng khắp nơi nhưng Ma Ngũ Lang đã lên tiếng thì y không thể cãi lời.

Chu Bồ Nghĩa tỉnh dậy, mở mắt ra, cảm thấy cả người nhẹ nhõm vô cùng. Sau đó trong đầu ông ta chợt hiện lên một số hình ảnh trong mộng đêm qua.

Ông ta mơ thấy mình xuất hiện trong tòa miếu tối tăm, đang run rẩy trốn trong bóng đêm thì có thần nhân mang theo ánh lửa tới, thắp sáng toàn bộ tòa miếu tối tăm này lên.

Đó là Xích Quân, ông ta cảm thấy là ngài. Ông ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ cảm thấy trời hôm nay sáng ngời, những tăm tối và sợ hãi sâu trong lòng như mây đen từng giăng kín bầu trời mấy ngày nay đều tản đi cả rồi.

Chẳng qua ông ta lại chợt nghĩ tới một khả năng, có phải đêm qua Triệu Phụ Vân đã Nhập Mộng rồi không?

Ông ta vừa rửa mặt vừa nghĩ ngợi, đến nỗi không buồn ăn sáng mà đi thẳng đến chỗ ở của Triệu Phụ Vân. Chỗ ở của hắn không xa nên ông ta chẳng mấy chốc đã tới.

Tia nắng sớm mới vừa chiếu vào thành, Chu Bồ Nghĩa đã cẩn thận đạp bước trên mấy tảng đá mà đi. Hôm qua nắng cả ngày nhưng vẫn chưa đủ hong khô mặt đất, bên dưới mỗi tảng đá bị ông ta đạp xuống vẫn bắn tung lên vài tia nước bùn. Ông ta kéo vạt áo lên, vừa đi vừa bước cẩn thận.

Vào đến viện nhỏ của Triệu Phụ Vân, ông ta đang định gõ lên cánh cửa gỗ màu xám cũ kỹ lại phát hiện cửa chỉ khép hờ, bèn khẽ đẩy cửa bước vào.

Sau đó ông ta nhìn thấy một người trẻ tuổi đang đứng ngoài sân, quay mặt về phía mặt trời.

Người này nhìn qua mới hơn hai mươi, mặt trắng không râu, lúc này đang nhắm mắt, hai tay giơ cao lên như muốn ôm lấy mặt trời.

Ông ta thấy như thể người kia ôm lấy vùng ánh sáng như sương như khói trong vòng tay, hút vào miệng.

Xan hà ẩm lộ!

Chu Bồ Nghĩa lập tức nghĩ đến câu này, cũng là một tiêu chí của một tu sĩ chân chính. Ông ta từng tu hành qua, tuy không có sở thành nhưng cũng biết người luyện khí, có thần mà sống thọ.

Trong chốc lát sau ông ta lại thấy hắn phun ra một hơi thật dài.

Thôn vân thổ vụ!

Chu Bồ Nghĩa đứng bên cạnh nhìn, không quấy rầy. Lúc này ông ta lại mang đầy hâm mộ.

Đại khái chừng nửa canh giờ sau Triệu Phụ Vân mới thu công, nhìn Chu Bồ Nghĩa nói: “Làm sao mới sáng sớm đại nhân đã ghé qua tiểu viện của ta rồi? Chỗ của ta thật không chuẩn bị đồ ăn sáng để mời đại nhân dùng.”

“Nếu không tới đây vào sáng sớm, làm sao thấy được huyền cảnh lúc giáo dụ tu hành? Thôn vân thổ vụ, cả viện phủ đầy hào quang, thật sự vô cùng tráng lệ.” Chu Bồ Nghĩa nói.

“Đại nhân nói vậy khiến ta nhớ lại lúc ở trên núi, gặp sư trưởng tu hành cũng thấy hào quang vạn trượng, thụy khí rực rỡ, cảnh tượng đấy mới thật sự mỹ lệ.” Triệu Phụ Vân nói.

“Tiếc là không được thấy cảnh như vậy.” Chu Bồ Nghĩa tiếc nuối nói. Triệu Phụ Vân cũng nghe ra được đây là lời thật lòng của ông ta nhưng không tiếp lời, bởi vị Huyện lệnh đại nhân này cơ bản đã cáo biệt với con đường tu hành, đã như ở hai thế giới với thế giới tu hành trong núi rồi.

Người tu hành hành tẩu trong hồng trần, nhưng cũng chỉ vì tu hành.

“Đại nhân mới sáng sớm đã đến chỗ ta, là có chuyện gì?” Triệu Phụ Vân đương nhiên đã biết, bằng không hắn sẽ không mở sẵn cổng như thế.

Vì vậy Chu Bồ Nghĩa bèn kể lại mộng cảnh của mình cho Triệu Phụ Vân nghe, còn hỏi có phải hắn đã xuất thủ hay không. Triệu Phụ Vân chỉ cười cười nói: “Đại nhân đã hồn an thần định, là chuyện tốt rồi. Chẳng qua có thể thấy trong lòng đại nhân còn có Xích Quân, cho nên đại nhân mới được Xích Quân che chở.”

“Ài, Xích Quân quang huy, cũng cần có người dẫn dắt nữa.” Chu Bồ Nghĩa lập tức hiểu ra là tối hôm qua Triệu Phụ Vân đã Nhập Mộng, lại hỏi: “Giáo dụ quả là bản lĩnh. Chỉ là ngài làm như vậy đã đắc tội với những quỷ thần kia rồi. Ân tình này, ngày nào Chu mỗ thoát khỏi khốn cục, nhất định sẽ báo đáp giáo dụ.”

Quỷ trong lời vừa rồi đương nhiên là âm linh do người ở đây nuôi dưỡng ra. Trong mắt ông ta, đó là Quỷ, còn Thần thì chỉ những Cổ thần kia.

Đương nhiên cũng có người xưng tụng âm linh là thần, coi như là phong tục tập quán ở mỗi nơi vậy.

“Chỉ là việc nhỏ, đại nhân không cần phải lo, ngược lại đã khiến đại nhân phải lo lắng cho ta rồi. Ta chỉ là giúp đại nhân hóa giải một giấc mộng mà thôi.” Triệu Phụ Vân nhìn như không thèm để ý nhưng trong lòng lại đầy cảnh giác.

“Giáo dụ phải thật cẩn thận, không được sơ suất. Trang Hiền Ca cũng là chủ quan khinh địch mới rơi vào kết cục như vậy đấy.” Chu Bồ Nghĩa nói tiếp. Trong lòng ông ta, Trang Hiền Ca là một tu sĩ trẻ tuổi mạnh mẽ và dũng cảm.

“Ta không trêu chọc bọn họ, bọn họ không đến mức sẽ chọc đến ta.”

Triệu Phụ Vân đáp.

Chu Bồ Nghĩa còn muốn khuyên bảo Triệu Phụ Vân phải thật cẩn thận, nhưng nhìn dáng vẻ hắn không có nhiều hứng thú lắm bèn không nói nữa. Chỉ là ông ta thầm nhủ: “Không giống như Trang Hiền Ca là được.”

Đương nhiên Triệu Phụ Vân không hi vọng mình sẽ giống như Trang Hiền Ca.

Hắn trở về phòng mình, chuẩn bị bày bố pháp trận, tự mình lập một đạo tràng.

Vốn hắn còn nghĩ đợi thêm một thời gian nữa, chỉ là qua chuyện tối hôm qua, hắn đã không thể không làm gì.