Chương 10: Sát khí Thần Trì (hạ)

Xe ngựa đi về hướng hoàn thành. Vũ Lâm quân bảo vệ xe do phó thống lĩnh Tả Khắc Pháp chỉ huy. Hơn trăm người bảo vệ. Có lẽ Võ Chiếu cũng không nhiều hơn như vậy.
Cả hai người ngồi sánh vai với nhau. Bàn công công hạ giọng nói:
– Cái xe này được thiết kế đặc biệt lắp thêm tấm thép bảo vệ, không lo người ngoài nghe thấy chúng ta nói chuyện.
Long Ưng hỏi:
– Bây giờ làm thế nào?
Bàn công công mỉm cười:
– Đừng quên mình là Tà Đế, nên không được thể hiện quá kém. Ngươi nói xem Thạch Chi Hiên có sợ ai không?
Long Ưng cười thảm:
– Nhưng Thạch Chi Hiên cũng không dại dột như ta bị rơi vào cái cảnh kêu trời, trời chẳng thấu, gọi đất, đất chẳng thưa.
Bàn công công nghiêm mặt:
– Tất cả cũng không có gì khác. Võ Chiếu đã đoán được ngươi luyện thành Ma chủng mà vẫn mất công để lôi kéo ngươi, đương nhiên là còn có ý đồ khác. Bà ta cho đòi ba chúng ta tới nói chuyện. Trước tiên gặp một mình Lai Tuấn Thần rồi sau đó là Thái Bình công chúa, cuối cùng mới là ta. Hiện tại, bà ta nắm hoàn cảnh của ngươi rõ như trong lòng bàn tay. Chưa nói gì khác, chỉ cần việc ngươi không sợ cực hình của Lai Tuấn Thần, với võ công của nữ thích khách không giết được mà không hiểu được ngươi thì đúng là kẻ ngu, nói gì Võ Chiếu. Hiện tại đối với ngươi chỉ đành binh tới tướng chặn, nước lên đất ngăn mà tùy cơ ứng biến. Ngươi chỉ có vốn đó là bản thân không hiểu rõ Ma Chủng.
Long Ưng nói:
– Võ Chiếu đề phong cẩn thận như vậy thì ta làm được gì?
Bàn công công chợt hỏi:
– Ngươi có biết Võ Chiếu làm thế nào đoạt được giang sơn Đại Đường không?
Long Ưng định trả lời là biết nhưng chợt phát hiện ra cơ bản mình không rõ lắm.
Bàn công công nói:
– Lúc ấy Cao Tông vẫn còn thân phận Hoàng Thái tử, Thái Tông Lý Thế Dân bị bệnh nặng, Cao Tông đi chăm sóc phụ hoàng. Khi đi tiểu, Tài nhân Võ Chiếu vẫn hầu hạ bên cạnh Thái Tông đang cầm chậu đồng quỳ một bên. Cao Tông thấy nàng quá đẹp đã bất chấp lễ giáo, nhân cơ hội mà đứng trước mặt nàng ngâm:
– Nước trong rửa má hồng.
Võ Chiếu đáp lại:
– Đội ơn mưa móc.
Cứ thế cả hai kết thành mối oan nghiệt. Với Cao Tông thích mỹ nữ đang ở bên giường bệnh của Lý Thế Dân tại sao lại không làm chủ được?
Long Ưng lắc đầu không hiểu.
Bàn công công nói:
– Điểm quan trọng là trước khi Võ Chiếu vào cung đã giỏi Xà Nữ đại pháp. Đây là công pháp lợi hại về thuật thái dương bổ âm. Năm đó, Lý Uyên cũng từng trúng chiêu. Công công ta từng hiến kế cho Vương hoàng hậu, đề nghị nàng để Cao Tông nạp Võ Chiếu lấy tình cảm của Tiêu Thục phi. Tiếp theo ngươi có thể đoán. Dựa vào “Xá Nữ đại pháp” Võ Chiếu làm yếu thể chất của Cao Tông rồi từng bước khống chế triều đình.
Long Ưng cảm thấy khó hiểu:
– Việc này có liên quan gì tới tình hình bây giờ?
Bàn công công nhìn hắn chăm chú và nói từng chữ một:
– Nếu bà ta hiểu được sau khi ngươi luyện thành Ma Chủng sẽ như thế nào, bà tay sẽ sử dụng Xá Nữ đại pháp để trộm Ma chủng có thể coi như là Ma công cái thế của hai phái sáu đạo. Có ai dám phủ định chuyện này?
Thượng Dương hoa mộc bất tằng lưu.
Lạc thủy xuyên cung xử xử lưu.
Họa các hồng lâu cung nữ tiếu.
Ngọc tiêu kim bình lộ nhân sầu.
Mạn thành nhập giản chanh hoa phát.
Ngọc liễn đăng sơn quế diệp trù.
Tằng độc liệt tiên vương mẫu truyện.
Cửu Thiên vị thắng thủ trung du.
Cung Thượng Dương ở góc Tây nam của Hoàng Thành, phía Nam gần sông Lạc, phía Tây có sông Cốc, phía Đông tiếp giáp với điện chính của Hoàng thành. Dòng sông Lạc chảy qua phía Nam kéo dài cả một dặm tạo thành kỳ quan.
Hai dòng Cốc, Lạc được dẫn vào cung tô điểm cho đình đài vườn tược khiến cho cây cỏ xanh tốt, trục mọc khắp nơi tạo nên một thắng cảnh đẹp vô cùng.
Long Ưng và Bàn công công xuống xe ngựa ở Chính môn. Bước qua Chính môn, đập vào mắt là đủ mọi loại cung vàng điện ngọc xây dựng san sát. Đám binh lính canh gác cầm kích đứng thành hàng trên bậc thềm thể hiện uy thế như ánh nắng mặt trời rực rỡ của thiên tử Võ Chiếu nước Đại Chu.
Lúc này, một vị nữ lang được Tư Lễ giám ân cần dẫn dắt bước xuống bậc thềm. Nàng ăn mặc mộc mạc không mang theo binh khí đáng lẽ không gây sự chú ý của người khác tuy nhiên ánh mắt của mọi người lại tập trung mãi vào người nàng không rời.
Từ xa nhìn lại có thể cảm thấy nàng thật sự xinh đẹp tuyệt trần, chẳng những vóc dáng thon gầy mà mái tóc đen không búi xõa xuống hai bên vai càng làm nổi bật lên nước da trắng như tuyết.
Phó thống lĩnh Vũ Lâm quân quát tám tên thủ hạ:
– Đặc sứ Tĩnh Trai tới. Tránh đường.
Long Ưng và Bàn công công theo bọn họ tránh sang một bên, chờ đối phương đi qua rồi tiếp tục hành trình.
Nếu theo lễ phép, hơn nữa đối phương lại là con gái thì phải tránh nhìn vào mắt người ta. Nhưng Tĩnh Trai tiên tử rất nổi danh, Sư Phi Huyên giúp Lý Thế Dân lên ngôi thiên tử lại càng khuynh quốc khuynh thành. Chẳng cần phải nói Long Ưng, những người khác, ngay cả Bàn công công cũng không kìm được sự hiếu kỳ nhân lúc thiếu nữ còn cách mình một khoảng cách mà liếc mắt quan sát.
Nữ đặc sứ thong dong tự nhiên. Trong làn gió thổi tới từ Lạc thủy, mái tóc của nàng phất phơ theo gió càng khiến cho người ta muốn ngắm trộm dung nhan.
Còn cách chừng năm mươi bước, mọi người nhìn thấy rõ lập tức gần như nín thở, sững sờ tới mức quên cả sự đánh giá. Nét đẹp của nàng đáng nhẽ không thuộc về thế giới này. Cho dù có dốc hết vốn liếng từ ngữ ra để miêu tả thì cũng chỉ có thể nói giống như một tiên nữ. Tất cả những từ ngữ khác đều không thích hợp.
Đôi mắt đẹp tô điểm cho gương mặt càng làm cho nhan sắc của nàng tăng thêm sự khuynh quốc khuynh thành. Mọi người quên hết cả sự lễ phép lên chín tầng mây, quên cả nhìn đi nơi khác.
Long Ưng cũng bị nhan sắc cùng với phong thái thanh tao thoát tục của nàng làm cho ngây người, quên mất cả Võ Chiếu chỉ biết nhìn ngắm cho no mắt. Đặc biệt là đôi mắt của nàng giống như một cái đầm sâu không thấy đáy, thực sự thu hút.
Ti Lễ thủ chịu trách nhiệm tiễn khách liếc nhìn họ trách cứ nhưng thấy dẫn đầu là Bàn công công thì lại không dám có nhiều động tác.
Đặc sứ Tĩnh Trai vẫn như không có chuyện gì, điềm nhiên không để ý tới họ.
Bàn công công từ trong mộng tỉnh lại đầu tiên đang định làm gương tốt dẫn mọi người hành lễ thì vị Đặc sứ đã nhẹ nhàng đi về phía bọn họ. Ánh mắt của mọi người đối diện với ánh mắt nàng thì như bị một luồng điện chạy qua người, giật mình, cảm thấy xấu hổ lập tức cúi đầu tránh ánh mắt của nàng.
Bàn công công thầm kêu lợi hại. Rõ ràng nàng đã sử dụng một thứ công pháp dùng ánh mắt để hàng ma phục yêu, không cần đánh cũng làm cho người ta đầu hàng. Có thể thấy được người này có tác phong khác với Sư Phi Huyên, không bỏ qua cho sự vô lễ của họ.
Khi ánh mắt của đặc sứ chạm vào ánh mắt của Long Ưng, thân thể mềm mại của nàng hơi run rẩy, đôi mắt đẹp trở nên lóng lánh, hai mày hơi cau lại làm cho trán xuất hiện một hai nếp nhăn những nó cũng khiến cho nàng thêm sinh động hoạt bát mê hoặc người khác.
Đặc sứ thôi không nhìn, chỉ có một chút kinh ngạc hơi thoáng qua rồi biến mất như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mọi người đang định bước đi thì phát hiện Long Ưng đứng lặng tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền thân thể loạng choạng như sắp đổ.
Bàn công công nắm tay hắn mà hoảng sợ:
– Làm sao vậy?
Tả Tắc Pháp và đám vệ binh sợ hãi thầm hỏi “Chẳng lẽ trong lúc đang ngắm người đẹp, Long Ưng lại bị người ta đánh lén?”
Long Ưng cố gắng hé mi mắt ngả sát vào người Bàn công công nói:
– Thôi Ma.
Nói xong hắn gục lên người Bàn công công mà bất tỉnh.
Khi Long Ưng tỉnh lại lập tức nghĩ tới vẫn còn đang ở trong khoang thuyền của Thái Bình công chúa, chuyện xảy ra ở Hoàng cung chỉ là một giấc mơ đối với mình.
Bất ngờ trong lòng xuất hiện một đôi mắt sáng khiến cho hắn sực nhớ lại mọi chuyện mà hoảng sợ ngồi dậy thì phát hiện ra mình đang được đắp chăn trên một cái giường. Trong căn phòng to, từ giường tới cửa sổ hay những cái ghế đều được làm từ những vật liệu rất tốt, gia công khéo léo, đồng thời còn được khảm rất nhiều vàng bạc.
Hắn cúi xuống nhìn cái chăn thì thấy trên chiếc chăn có thêu Nhật, Nguyệt, Tinh, Sơn, Long để tăng thêm vẻ đẹp thì giật mình.
Hắn lập tức hiểu ra đây là phòng của Võ Chiếu. “Mẹ nó chứ! Mình đang ngủ trên Long sàng của bà ta.” Bởi vì những thứ được thêu trên đó đều không hề đơn giản, chúng là thứ đại biểu cho hoàng đế. Người khác mà dùng là đi quá giới hạn, còn như hắn là phạm tội chém đầu.
Trong phút chốc các giác quan của hắn được mở ra tới mức cao nhất nghe ngóng nhưng không thấy bất cứ âm thanh của người nào. Nếu đây là phòng Võ Chiếu thì phải có một đám thái giám, cung nga đứng bên ngoài chờ lệnh.
Chẳng lẽ đây cũng là một giấc mộng?
– Long Ưng! Tới đây gặp trẫm.
Long Ưng sợ tới mức toàn thân ướt đầm mồ hôi, hiểu rằng đây không phải trong mộng. Chỉ cần thấy nàng có thể truyền âm thanh xuyên qua tường tới tai mình đã không một ai có thể sánh bằng.
Long Ưng bước đi trong sân. Dưới bầu trời đêm đầy sao, cả cái sân rộng như vậy mà không một bóng người, chỉ có tiếng động từ Lạc thủy ở xa vọng tới khiến cho không gian yên tĩnh một cách khác lạ.
Cốc cốc cốc.
Tiếng mõ từ xa vọng tới. Long Ưng theo tiếng mõ mà đi xuyên qua một cái rừng trúc tới trước một cái Phật đường. Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, bên ngoài Phật đường có một cái lư hương cắm ba cây nhang đang bốc khói nghi ngút.
Hai bên cánh cửa có hai pho tượng Thiên Vương lực sĩ bằng đá cao lớn, uy nghiêm.
Tiếng mõ thản nhiên từ trong bên trong vọng ra.
Long Ưng tiếp tục tiến vào Phật đường đồng thời chuẩn bị tất cả, nếu có chuyện gì không ổn lập tức chạy trốn, nếu không trốn được thì chấp nhận số phận. Ngay khoảng khắc chân hắn chạm lên bậc thềm đầu tiên thì tiếng mõ cũng dừng lại. Sau đó hắn nhìn thấy bà ta.
Không quá khó để nhận ra đó là Võ Chiếu. Bởi vì Thái Bình công chúa có ít nhất năm, sáu phần giống bà. Có điều trông ngang trông dọc, Võ Chiếu chỉ như một vị tỉ tỉ, dung nhan kém quá xa tuổi. Có thuật Trú Nhan như vậy cũng là lần đầu tiên Long Ưng được thấy. Công chúa được thừa hưởng đôi mắt phượng và vóc dáng bốc lửa nhưng lại không có được phong thái trải qua ngàn cuộc bể dâu của nàng. Long Ưng đối diện với đôi mắt của bà ta mà cảm thấy trong lòng đầy áp lực.
Bà ta ngồi khoanh chân trên một cái bồ đoàn, mặc trang phục màu trắng thường ngày, dung nhan tái nhợt không hề có một chút son phấn. Mái tóc đen búi lên cao để lộ cái gáy thon dài. Mà mí mắt của bà ta hơi sửng đỏ như vừa mới khóc. Cho dù như vậy cũng không hề cho thấy một chút nào của sự già nua. Phía sau bà ta là pho tượng phật Thích Ca Mâu Ni cao tới hai trượng. Trên phật đài đốt chín ngọn đèn.
Ánh đèn làm cho bóng bà ta đổ dài về phía trước. Cổ Phật, nữ Đế…Cảnh tượng thật quái dị.