Chương 18: Tiền nhân hậu quả (hạ) – Sóng gió bốn phương (thượng)
Long Ưng âm thầm cười khổ, thương thay cho Lai Tuấn Thần. Cho dù gã làm quan lớn tới mức nào cũng đâu hưởng được niềm vui thú của đời người. Tuy nhiên kẻ đầu sỏ gây nên chuyện lại là Võ Chiếu. Thôi Sự Viện chính là công cụ để bà ta gạt bỏ phe đối lập. Tuy vậy, Lai Tuấn Thần lại là kẻ vẽ đường cho hươu chạy, cho nên bản thân ông ta cũng chẳng phải là chính nhân quân tử gì.
Lúc này còn cách cửa lầu không đến ngàn bước, Lệnh Vũ dừng lại, dùng lời phát ra từ tận đáy lòng mà nói:
– Ưng gia hãy nghĩ lại. Hôm nay Ưng gia liên tiếp kịch chiến, chi bằng hãy nghỉ ngơi một ngày, đợi ngày mai rời cung có được không?
Long Ưng khó hiểu hỏi:
– Vì sao Phó thống lĩnh biết nếu như ta bước chân ra khỏi cửa cung, lập tức sẽ nhìn thấy bóng dáng Tiết Hoài Nghĩa?
Lệnh Vũ cười khổ nói:
– Bởi vì sau giờ ngọ Thánh thượng ban mệnh lệnh, nói rõ không cho phép Tiết Hoài Nghĩa cùng huynh đệ Trương thị bước vào cung Thượng Dương dù chỉ là nửa bước. Sau đó Tiết Hoài Nghĩa cũng tuyên bố, chỉ cần Ưng gia bước ra khỏi cung Thượng Dương, y sẽ quyết chiến với Ưng gia đến chết mới thôi.
Long Ưng thầm nghĩ thì ra là thế. Kế sách mượn tay hắn giết Tiết Hoài Nghĩa của Võ Chiếu đã thành công một nửa, một nửa còn lại phải trông chờ vào bản thân Long Ưng hắn.
Lệnh Vũ nói:
– Hiện tại hoàng thành náo nhiệt chưa từng có, không ai chịu đi về nhà. Bởi vì nếu Ưng gia muốn quay về Lệ Khinh Các, nhất định phải đi qua hoàng thành. Hiện tại toàn bộ quan viên lớn nhỏ đều đang lưu lại nơi đó chờ xem náo nhiệt.
Long Ưng cười dài nói:
– Không thể tưởng tượng được, trận quyết đấu đầu tiên trong đời Long Ưng ta lại có muôn người rầm rộ đổ xô ra đường.
Lệnh Vũ sợ hãi nói:
– Trận đầu tiên?
Long Ưng thản nhiên nói:
– Đối với ta, đó chính là trận đầu tiên. Đối với y lại là trận cuối cùng. Phó thống lĩnh không cần phải khuyên ta nữa! Cứ tin vào ta!
Dứt lời, ngọn lửa ý chí chiến đấu cùng quyết tâm bốc cháy lên trong lòng hắn, hắn hiên ngang hướng đến cửa chính.
Vì tất cả những người bị tên hòa thượng này sát hại, vì Bàn công công, vì Nhân Nhã, trận chiến này chỉ có thể thắng không được phép thua.
Việc Long Ưng rời cung Thượng Dương đã làm chấn động tinh thần của mọi người, trong hoàng thành, như có một cơn sóng đang lan rộng.
Trận quyết chiến giữa hắn và Tiết Hoài Nghĩa đã ở thế tên nằm trên cung nhất định phải bắn.
Lai Tuấn Thần mất hẳn thần thái lúc trước, ngu ngơ hỏi:
– Chuyện gì xảy ra vậy? Hoàng thành chưa từng bao giờ có nhiều người tập trung lại như lúc này, còn rầm rộ hơn cả lúc cử hành lễ nghi cúng tế ấy chứ!
Mặt trời lấp ló trên đỉnh Tây Sơn phát ra những tia sáng cuối cùng trong ngày, nhuộm đỏ cả một góc trời. Gió lạnh từ dòng Lạc Thủy bên phải thổi tới, báo hiệu trời đã trở lạnh. Không khí tràn đầy sự khắc nghiệt đúng như thời khắc trước trận quyết chiến.
Cùng y sóng vai tiến bước, Long Ưng trong lòng thầm nhủ, tại sao trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà cái tên thủ lĩnh quan lại tàn ác kia lại cả gan vác mặt đến mời hắn đi ăn cơm, nghĩ vậy bèn hỏi:
– Hôm nay đại nhân gặp phải chuyện gì?
Lai Tuấn Thần cười khổ đáp:
– Không dối gạt Ưng huynh đệ. Lúc tảo triều đã phát sinh một sự việc rất không may liên quan đến một viên quan nhỏ. Hại ta mất nguyên một ngày vùi đầu trong công việc bận rộn không ngớt. Ài! Hiện tại tâm đang rất phiền!
Trước đây dù Long Ưng đi vài bước trong cung cũng đều có đội quân bảo vệ tiền hô hậu ủng. Riêng lần này hắn một thân một mình rời khỏi cung Thượng Dương, có vẻ như Võ Chiếu đã cắt đứt sự bảo vệ đối với hắn. Quân cấm vệ hoàng thành đương nhiên đã nhận được chỉ lệnh là sẽ không nhúng tay vào chuyện phát sinh giữa hắn và Tiết Hoài Nghĩa. Long Ưng hiểu rõ hoàn cảnh của mình hơn bất cứ kẻ nào.
Quốc khách chỉ là chức suông. Trong mắt kẻ khác Long Ưng chỉ là thứ đồ chơi mới được Võ Chiếu sủng ái, còn trong mắt Tiết Hoài Nghĩa đơn thuần là kẻ cũ người mới tranh giành sủng ái của tình nhân. Ai sống ai chết không kẻ nào buồn quan tâm, thậm chí có bị chết đi cũng chẳng ai thương tiếc. Từ đó có thể đoán được, Võ Chiếu đang mượn tay của Tà Đế đương nhiệm xóa đi cái họa tâm phúc, sau đó triển khai kế sách diệt trừ Ma môn, tiếp tục thực hiện âm mưu nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, khiến cho giang hồ trở nên hỗn loạn.
Long Ưng hỏi thăm:
– Nhìn sắc mặt đại nhân, có vẻ như sắp gặp phải tai họa lớn.
Bên ngoài cửa vào cung Thượng Dương ở phía đông hoàng thành, có vô số người đang tụ tập. Không ít người mặc thường phục. Dựa vào tình huống mà phán đoán thì hẳn toàn là nhân vật trong võ lâm dựa vào mối quan hệ quen biết với quan viên để trà trộn vào xem trận chiến. Nhìn thấy Long Ưng ngang nhiên đi tới, bọn họ lập tức trở nên ồn ào, ánh mắt nhìn Long Ưng mang theo một chút khinh thường. Đặc biệt khi nhìn thấy người đi cùng hắn lại là người mà trong suy nghĩ của bọn họ là kẻ tạo ra vô số chuyện thương thiên hại lý, hung ác thành tính – Lai Tuấn Thần.
Long Ưng vẫn ung dung bình tĩnh trước đám người đang nhìn chằm chằm vào mình, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Lai Tuấn Thần thì lại bị nhìn đến mức cả người không còn giữ được sự tự nhiên, bởi lẽ trong lòng y có quỷ mà.
Lai Tuấn Thần thấp giọng hỏi:
– Rốt cuộc là chuyện gì đây? Sao ai cũng nhìn vào ngươi vậy?
Long Ưng đáp lại:
– Mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn cơm ở đâu?
Vào lúc Long Ưng cùng Lai Tuấn Thần đặt chân lên tầng ba, cũng là tầng cao nhất của Bát Phương quán, khung cảnh phòng ăn vốn đang huyên náo đến mức rung chuyển bỗng nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Chỉ riêng sự chuyển biến đột ngột từ ầm ĩ huyên náo sang yên tĩnh làm cho người ta có cảm giác bị áp lực đến hít thở cũng không thông.
Gần sáu mươi cái bàn lớn mà không còn một chỗ trống, chen chúc đến mức cái kim cũng không thể lọt qua. Chỉ còn lại một cái bàn trống ở chính giữa, dành sẵn cho hai người sử dụng. Sau khi ngồi xuống, căn phòng lại phục hồi không khí lúc trước nhưng âm thanh thì rõ ràng đã giảm xuống.
Lai Tuấn Thần đầu óc mơ hồ, thấp giọng hỏi:
– Tình hình khác thường này có liên quan đến Ưng huynh đệ không đấy?
Tiểu nhị đến. Lai Tuấn Thần không an lòng chọn chút thức ăn. Đợi y chọn xong, Long Ưng cười nói:
– Khỏi cần để ý, bọn họ đang đợi xem kịch vui đấy. Hay là chúng ta nói về chuyện của đại nhân trước đi.
Lai Tuấn Thần chán nản nói:
– Sáng nay Địch Nhân Kiệt nhắc lại vụ án Lưu Tư Lễ. Ta vốn không để trong lòng bởi vì chuyện này cũng không phải lần đầu và trước đây Thánh thượng hay mở miệng nói át đi. Nhưng hôm nay Thánh thượng lại thể hiện ra thái độ khác thường, chẳng những lập tức đáp ứng, mà còn cho phép Địch Nhân Kiệt tự mình xử lý. Ài! Thánh thượng làm chẳng khác gì tự lật lại vụ án của chính mình, nhưng Thánh thượng đương nhiên không có ý gì rồi, chỉ sợ Võ Thừa Tự đứng ở sau lưng xúi giục mở rộng điều tra thêm vụ án. Rồi đến cuối cùng kiểu gì cũng mang ta ra tế cờ. Vì Địch Nhân Kiệt gần đây hận ta thấu xương, sao có thể buông tha cho ta chứ? Hiện tại ta không còn nơi nào để nhờ xin giúp đỡ, hi vọng Ưng huynh đệ có thể dùng hết khả năng giúp ta.
Long Ưng giật mình, hóa ra Lai Tuấn Thần đến để cầu xin giúp đỡ.
Chẳng qua hắn niệm tình cái có thể gọi là “mối quan hệ” ngồi nghe y thổ lộ nỗi khổ tâm xem như tận đạo nghĩa bằng hữu. Đột nhiên hắn lại nhớ ra Bàn công công đã từng nhắc tới, Đoan Mộc Lăng bởi vì hai sự chuyện mà tới gặp Võ Chiếu. Một là Tiết Hoài Nghĩa chiếm cứ chùa Bạch Mã, một chuyện khác có nhiều khả năng là vụ án oan được ngụy tạo để hại Lai Tuấn Thần này. Nếu không sao lại trùng hợp như thế. Nếu đúng là như vậy, xem ra Lai Tuấn Thần thật sự là đại họa tới người, trở thành vật hi sinh chính trị của kẻ khác.
Suy nghĩ đến đây, hắn chợt nghĩ tới Đoan Mộc Lăng không thể bỏ qua trận quyết chiến này, chắc hẳn đang ở một nơi nào đó trong hoàng thành, thậm chí có thể đang ở trong phòng ăn này. Ánh mắt hắn không khỏi sáng quắc lên nhìn bốn phía. Những người tiếp xúc với đôi mắt ma quái của hắn đều không tự chủ cụp mắt xuống. Chỉ có một đôi mắt sáng quắc mà thâm thúy ở gần đó, kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn đáp lễ lại. Người này hơn hai mươi tuổi, dáng người khôi ngô, thân hình gân guốc, mặc một bộ đồng phục võ sĩ màu xám tro cộng thêm một cái áo choàng chống lạnh, mang phong phạm của một cao thủ. Người đang nói chuyện với gã dường như cũng là một nhân tài, nhưng lại mặc quần áo và trang sức của hoàng tộc.
Hắn trầm giọng hỏi:
– Bọn họ là ai?
Lai Tuấn Thần hoảng hốt dõi theo ánh mắt của hắn nhìn lại, rồi quay đầu nói:
– Là đệ nhất cao thủ của kiếm phái Quan Trung tên là Vạn Nhận Vũ, được giang hồ tôn vinh là cao thủ dùng đao vô cùng cao minh có thể kế nhiệm Thiếu soái Khấu Trọng. Gã chính là người chạy vạn dặm để truy bắt đại sư huynh của ngươi, Cừu Bản Sơ. Người bên cạnh đang nói chuyện với gã là con trai của Lý Long Cơ, Lý Đán. Mẹ ơi! Vạn Nhận Vũ! Gã đến đây để làm gì vậy?
Long Ưng nói:
– Ta sẽ đoán chữ cho ngài?
Lai Tuấn Thần ngạc nhiên hỏi:
– Ưng huynh đệ biết đoán chữ sao?
Bởi vì phủ Thánh Đế chứa đầy sách bàng môn tà đạo của giang hồ, nên hắn cũng đã xem qua vài quyển sách đoán chữ, tự đánh giá có vài phần tâm đắc, mà tai họa của Lai Tuấn Thần thuộc loại thần tiên khó cứu, đành phải tập hợp lại vô số quỷ thần trên đời, cấp cho y một câu trả lời.
Long Ưng thản nhiên nói:
– Một nét bút có thể nhìn thấu sự việc trong nội tâm, một nét chữ có thể nhìn thấu điểm mấu chốt của sự việc đó. Lai đại nhân đang nghĩ đến chữ nào, mời nói ra luôn.
Lai Tuấn Thần không cần suy nghĩ nói ra:
– Vậy đoán chữ ‘nhân’ đi!
Long Ưng nói:
– Chữ ‘nhân’ thực sự đã luẩn quẩn trong lòng Lai đại nhân được một khoảng thời gian rồi, nếu không làm sao có thể vừa mở miệng đã nói ra.
Lúc này ba món ăn sáng đã được mang đến, còn có hai món ăn nguội cùng một chén canh. Với tư cách chủ tiệc, Lai Tuấn Thần vừa mời hắn nâng đũa vừa nói:
– Bởi vì ta cảm thấy làm người rất thống khổ, mưu cầu được chức quan nào thì phải gánh chịu chức quan đó. Lúc đầu nhập sĩ, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại bước chân vào Thôi Sự Viện, lại tuân theo ý chỉ của Thánh thượng ‘không nghiêm khắc dùng hình thì không thể ngăn cản tội ác tiếp tục nảy sinh’, mới rơi vào hoàn cảnh bi đát như hôm nay. Muốn làm người cũng thật khó.
Long Ưng tùy ý ăn mấy miếng, nói:
– Lai đại nhân nói ra chữ ‘nhân’, ‘nhân’ thêm ‘khẩu’ là ‘tù’. Đại nhân chỉ sợ khó có thể tránh khỏi tai họa.
Lai Tuấn Thần bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt như người chết, run giọng nói:
– Làm sao bây giờ?
Long Ưng nói:
– Lai đại nhân không được bối rối. Ta không phải đã từng bị tù sao? ‘Tù’ cũng không phải ‘sát’. ‘Tù’ lại thêm ‘nhất’ thành chữ ‘nhân’, ai mà không biết trong nhân ắt có quả. Lai đại nhân hối hận vì những chuyện mà mình đã làm sao?
Lai Tuấn Thần thở dài:
– Không đêm nào ta có thể ngủ yên, vừa nhắm mắt lại đã thấy oan hồn đến lấy mạng. Nếu có thể thì có khi ngay đêm nay ta phải uống độc tự vẫn thôi, chứ nhớ tới lăng trì ta thà chết ngay còn hơn, nhưng lại sợ lúc xuống âm tào địa phủ lại càng không dễ qua. Nếu như lần này có thể vượt qua được tai họa, ta nguyện ý đem hết tiền tài nhiều năm vơ vét được đi quyên góp, sau đó cạo đầu làm tăng, chuộc lại lỗi lầm cũ. Nếu có thể quay lại từ đầu, cho dù ăn xin cũng không bước chân vào Thôi Sự Viện nữa.
Long Ưng nói:
– Lai đại nhân nói tiếp một chữ nữa, xem tai họa khi nào giáng xuống.
Lai Tuấn Thần không chút nghĩ ngợi nói:
– Vậy đoán chữ ‘mộc’ đi, bởi vì ta thuộc mệnh mộc.
Long Ưng nói:
– “Mộc” thêm “nhất” thành chữ “mùi”, đến tháng giêng sang năm mới là tháng Mùi. Lai đại nhân vẫn còn có hơn bảy tháng để nghĩ biện pháp. Ngài muốn ta giúp việc gì?
Lai Tuấn Thần thấy còn có thời gian để giảm xóc, tâm trạng trở nên phấn chấn, hạ giọng nói:
– Ta muốn Ưng huynh đệ giúp ta vứt bỏ quan chức thoát khỏi cái chết.
Long Ưng nói:
– Nếu như đêm nay ta không chết, còn Lai đại nhân lại đồng ý quyên gia sản đồng thời cạo đầu đi tu, thì việc này có thể thương lượng lại.
Lai Tuấn Thần cảm thấy kinh ngạc, đang muốn nói chuyện, thì một người cao giọng nói chen vào:
– Ta vừa nhận được tin tức, Tiết sư đang từ chùa Bạch Mã cấp tốc chạy tới. Ưng gia, nếu như muốn ngày mai có thể ghé Bát Phương quán, bây giờ lập tức gấp rút trở về về cung Thượng Dương mà đi ngủ. Mọi người cũng có thể được nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhà ăn lập tức im lặng đến mức cái kim rơi xuống cũng nghe thấy.
Lai Tuấn Thần cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhất thời biến sắc, hạ giọng nói:
– Người đang nói chính là Tống Chi Vấn, là thực khách trong phủ của huynh đệ Trương thị. Về mặt thi văn cũng có chút danh tiếng.
Long Ưng cũng không thèm liếc mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng. Lời nói của kẻ này vô cùng nham hiểm, đã mỉa mai hắn không phải đối thủ của Tiết Hoài Nghĩa, lại còn ngầm diễu cợt hắn là đồ chơi của Võ Chiếu, nhưng hắn vẫn không hề nổi giận. Ma chủng dưới áp lực khổng lồ của trận mưa gió sắp đến, làm cho lực lượng của hắn tự động tích tụ lại.
Hắn quát:
– Người vừa mới nói là người phương nào, mau xưng tên ra cho lão tử biết!
Tống Chi Vấn chung quy cũng chỉ là văn nhân. Mặc dù y có chỗ dựa là huynh đệ Trương thị, nhưng khi bị Long Ưng dùng giọng điệu mang tính giang hồ đe dọa, khiêu chiến trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời y cũng không dám đáp lại hắn.
Một thanh âm hùng tráng cất lên bên trái Long Ưng:
– Ta là Chử Nguyên Thiên, làm việc dưới trướng Ngụy Vương. Lời nói vừa rồi của Tống tiên sinh đối với Ưng gia thực sự là thật tâm khuyên bảo. Những lời vàng ngọc lại phạm vào chỗ bất mãn của Ưng gia. Thật uổng công làm người không đáng.