Chương 20: Quyết chiến hoàng thành (trung)

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Long Ưng vượt qua côn sắt của đối thủ, triển khai thế tấn công. Kỳ chiêu như thế này đúng là muốn nghĩ cũng không nghĩ được, muốn nghe cũng không nghe được.
Tiết Hoài Nghĩa quyết định thật nhanh, buông côn sắt mà gã chưa bao giờ rời tay xuống đất, rồi hạ thấp người xuống đánh một quyền thẳng vào dưới háng của Long Ưng.
Mặc dù ai cũng biết Long Ưng đã thắng cuộc, chỉ trong hai chiêu đã làm cho Tiết Hoài Nghĩa phải bỏ binh khí nhưng gã vẫn nhất quyết muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn.
Ầm!
Trước khi cái ghế đánh trúng vào chỗ hiểm thì đập trúng người Tiết Hoài Nghĩa trước. Kình khí giao kích làm chiếc ghế vỡ thành từng mảnh nhỏ. Đúng là không thể ngờ được. Vốn một chiếc ghế không thể uy hiếp được người khổ luyện như Tiết Hoài Nghĩa nhưng lại giống như gió bão tàn phá cỏ non, đánh cho Tiết Hoài Nghĩa vốn bình ổn như tháp sắt phải văng ra đập mạnh vào bàn ghế phía bên phải gã. Toàn bộ đồ đạc trên bàn rơi tung tóe xuống mặt đất, chén dĩa vỡ nát, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Trên mặt Tiết Hoài Nghĩa chảy đầy máu, duỗi tay ấn mạnh, từ đứng thẳng chuyển thành lăn lông lốc, bộ dạng vô cùng chật vật.
Cái gọi là cao thủ khổ luyện công pháp ngoại gia có thể làm cho da thịt cứng rắn như sắt đá, có thể đõ được quyền cước đao thương bình thường nhưng nếu gặp phải cao thủ nội gia thì lại không có bao nhiêu tác dụng, chỉ được coi như công phu tầm thường.
Giống như Tiết Hoài Nghĩa chuyên tu luyện nội gia chân khí nhưng có thể tùy ý vận chuyển chống đỡ với công kích của địch nhân, giống như hộ thể chân khí, so với người tu luyện ngoại gia khác thì khác nhau một trời một vực.
Vừa rồi sở dĩ Tiết Hoài Nghĩa bị một đòn đánh ngã bởi vì gã đã đem tám thành chân khí trong cơ thể tập trung vào một quyền đánh vào chỗ hiểm của Long Ưng, chỉ để lại hai thành ngăn cản công kích của hắn. Dưới tình huống bình thường như vậy đã là quá đủ, nhưng chân khí mà Long Ưng đổ vào chiếc ghế không phải chân khí bình thường mà chính là năng lượng kỳ dị của ma chủng, lập tức phá vỡ chân khí hộ thể của Tiết Hoài Nghĩa, đánh cho gã ngã lăn, nội tạng bị thương.
Trước đó, Bàn công công đã sớm bí mật dặn dò Long Ưng khổ luyện khí công, khiến cho Long Ưng hiểu rõ công pháp của Tiết Hoài Nghĩa như lòng bàn tay. Ngược lại Tiết Hoài Nghĩa lại một chút cũng không biết gì về Long Ưng nên mới chịu ăn quả đắng, sĩ diện mất kích thích hung tính, mất đi sự tỉnh táo của cao thủ khi chiến đấu, trận cước vì thế mà rối loạn.
Long Ưng bám theo gã như hình với bóng, mũi chân trái chạm đất, chân phải đá vào huyệt thái dương của Tiết Hoài Nghĩa.
Tiết Hoài Nghĩa dồn hết sức lực, hai tay chống đất, nâng người tung ra một cước đỡ lại đòn đánh của Long Ưng.
Lần này hai bên không ai được lợi. Long Ưng bị đánh văng lên xà nhà còn Tiết Hoài Nghĩa lăn quay ra đất. Khi Long Ưng vừa mới hạ mình xuống thì Tiết Hoài Nghĩa đã mượn sức eo bắn lên, hai mắt đỏ ngầu điên cuồng lao về phía Long Ưng.
Mọi người được chứng kiến một trận đấu kinh tâm động phách, không ai dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.
Long Ưng lao về phía trước, cuốn lấy Tiết Hoài Nghĩa. Cả hai đều vật lộn với nhau, không thèm phòng thủ, chỉ nhè chỗ yếu hại của địch nhân mà đánh, lấy công làm chủ.
Tiết Hoài Nghĩa áp dụng chiến thuật này cũng không có gì lạ. Bởi vì gã dựa vào bộ “Ngoạn Mệnh Quyền” này mà danh chấn Lạc Dương. Danh như ý nghĩa, phương pháp chiến đấu của bộ quyền pháp này chính là lấy mạng đổi mạng, dựa vào thiên phú trời sinh cùng với công pháp nội gia được tu luyện tới đỉnh điểm. Một khi địch nhân bị ép buộc không thể không đánh theo kiểu này, thì từ trước đến giờ chưa có ai toàn mạng dưới tay gã.
Long Ưng lại chủ động liều mạng cùng Tiết Hoài Nghĩa, lấy cứng chọi cứng. Ngươi đánh trúng ta một quyền thì ta đáp lễ ngươi một cước.
Cục diện khốc liệt. Hai người đều đẩy nhanh tốc độ, lao vào nhau túi bụi, trong lúc nhất thời không tính được ai đánh trúng ai bao nhiêu chiêu, ai thắng ai thua.
Trong lòng Tiết Hoài Nghĩa mừng thầm bởi vì lực Long Ưng đánh lên người gã giờ phút này đang yếu đi, không còn mạnh như trước. Về phương diện chiến đấu này hắn vô cùng có kinh nghiệm. Mặc dù đối phương mới ra tay đã vô cùng khí thế nhưng cuồi cùng sức chịu đựng so ra còn kém hơn mình, đã có dấu hiệu thất bại. Chỉ cần tăng thêm áp lực thì khẳng định Long Ưng không trụ được mười chiêu nữa.
Trong sân những người có nhãn lực cao minh cũng nhanh chóng nhìn ra được nếu cứ đánh theo phương pháp này thì chắc chắn Long Ưng sẽ rơi vào thế hạ phong.
Mà thật sự như thế, nhưng Long Ưng cũng không phải tay vừa.
Bàn công công đã nói qua có thể đánh bại Tiết Hoài Nghĩa trên giang hồ có chắc chắn có hơn hai mươi người có thể làm được, nhưng nếu thực sự muốn giết được gã thì không có mấy người. Nguyên nhân chính vì chiến pháp mạng đền mạng này của gã cộng thêm càn khôn giấu trong tay áo, giúp gã đỡ được thêm ít nhất bốn quyền một cước.
Bỗng dưng Long Ưng đá ra một cước cực kỳ tinh diệu, quét ngang cổ chân đối phương, ma công bắn ra làm cho Tiết Hoài Nghĩa trượt ngã.
Lần này Long Ưng không cần đả thương địch thủ mà chỉ muốn thoát thân. Vì thế hắn lập tức lùi lại, giống như bóng ma xuyên qua cửa sổ phóng vụt ra bên ngoài. Ngay lập tức tạo nên một trận ồn ào kinh sợ.
Có thể thấy được bao nhiêu người đang xem cuộc chiến này hưng phấn như thế nào.
Giọng nói Long Ưng vang vọng:
– Tên giả hòa thượng kia còn không mau nhặt đống sắt vụn lên, xuống đây cùng Long mỗ tái chiến ba trăm hiệp.
Vốn Tiết Hoài Nghĩa cũng có ý nghĩ định nhặt côn sắt lên vì vừa rồi mặc dù chiếm thượng phong nhưng thật sự không dễ. Long Ưng có thể giỏi tấn công, nhưng nếu có thể dùng côn sắt ra đánh với hắn tất nhiên trăm lợi không có một hại. Chỉ hận tên Long Ưng công khai vạch trần thì dù gã vô liêm sỉ cũng không thể nhặt côn lên trước mặt mọi người được.
Tức khắc gã liền tay không mà nhảy phốc đến cửa sổ bên cạnh ra ngoài mảng đất trống rộng lớn bên ngoài. Hàng ngàn người từ bốn phía lùi lại thành một hình tròn, tạo không gian quyết đấu cho hai người.
Long Ưng rơi ngay xuống chính giữa mảng đất trống hình tròn rồi thụt lùi lại, cách quán Bát Phương chừng hơn trăm thước.
Tiết Hoài Nghĩa cười thầm, biết Long Ưng đã như nỏ mạnh hết đà, chỉ cần mình thừa thắng xông lên là có thể lấy cái mạng chó của hắn. Gã mạnh miệng nói:
– Giờ này năm sau chính là ngày giỗ đầu của tiểu tử nhà ngươi!
Nói xong gã liền nhảy ra ngoài cửa sổ, mọi người trong phòng ăn ào ra cửa sổ nhìn xuống.
Bên trong ngọn đèn dầu chiếu rọi, Long Ưng nhìn theo Tiết Hoài Nghĩa nhảy ra khỏi lầu ba quán Bát Phương, liền hiểu rõ thời cơ này không phải của mình mà là của đối phương.
Một khắc trước ở trên lầu ba, Tiết Hoài nghĩa thật ra thương thế rất nặng. Nhưng dù sao gã cũng là kẻ khổ luyện Tiên Thiên chân khí nên chỉ có thể gây tổn thương nhục thể của gã chứ nguyên khí nguyên thần của Ma chủng đều không bị tổn hao gì. Gã đạp mạnh chân xuống đất, ma công vận chuyển chín lần, liền phục hồi đến tám chín phần trăm.
Long Ưng chuyển động, như một cổ vòi rồng hướng đến điểm đặt chân của Tiết Hoài Nghĩa. Tiết Hoài Nghĩa đang trên không chợt sinh ra một cảm giác giống tự mình đang lao vào chỗ chết. Mà điều làm gã kinh hãi là chiếu theo thế tới mạnh mẽ của Long Ưng, e rằng gã sẽ bị đối phương giết trước khi mũi chân chạm đất. Gã thi triển công phu hơn phân nửa đều nằm ở thân trên. Nếu không phải trầm eo xuống tấn ắt sức mạnh cũng giảm đi nhiều. Nhưng lúc này gã không có đường lui, lại nghĩ tới đối phương miệng cọp gan thỏ nên thích thú toàn lực thôi phát chân khí. Một tay đỡ mặt một tay đỡ phía dưới, cứng rắn chống đỡ công kích của đối phương, lại còn muốn sau khi chạm đất liền có phương pháp phản công ngay.
Long Ưng dùng hai tay vẽ hai chữ càn khôn. Bởi vì hắn hành động đẹp mắt, cộng thêm ngọn đèn dầu chớp động trước gió to làm cho người xem đều sướng mắt.
Người ở trên lầu dưới lầu, và trên bãi đất trống đã gia tăng rất nhiều.
Hơn vạn người nín thở nhìn trận khổ chiến kinh tâm động phách bất phân thắng bại.
Long Ưng trụ được đến thời khắc này đã sớm vượt quá dự tính của đa số người xem.
Cuối cùng thì mũi chân của Tiết Hoài Nghĩa cũng chạm đất. Long Ưng ngón tay động sát chiêu, truy bức đối thủ. Trong nháy mắt hai tay nhanh nhẹn biến chiêu, tay năm tay mười, liên tục hướng ngực bụng Tiết Hoài Nghĩa mà công kích hơn mười đòn.
Dưới ánh mắt không tin nổi của mọi người, Tiết Hoài Nghĩa như một con rối bị người ta điều khiển nhảy lên. Trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi như nhìn thấy thần chết, tai mắt mũi miệng máu tràn ra.
Long Ưng xoay người một cái, nhằm hướng Tiết Hoài Nghĩa đã sụp đổ, càn khôn trở lại trong tay áo, chụm ngón tay thành đao, xẹt qua hai tay đang buông thõng nhằm thẳng vào cái cổ tráng kiện của Tiết Hoài Nghĩa, chưởng chưa đến, lưỡi đao giống như ma công kình khí sớm làm một đường cắt ngang cái cổ của tên giả hòa thượng làm nhiều việc ác chết chưa hết tội.
Đầu người bắn đi, thi thể còn đứng đó một lúc lâu, sau đó “bịch” một tiếng đổ như núi, chỉ còn lại thân thể cắm trên mặt đất.
Xung quanh có hơn vạn người nhưng không ai phát ra một tiếng, tiếng hít thở cũng biến mất. Chuyện thắng thua xuất hiện quá nhanh, kết quả lại phần lớn người nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Long Ưng hiên ngang đứng ngạo nghễ. Tuy người dính đầy máu nhưng khí định thần nhà như chưa có chuyện gì xảy ra.
Long Ưng thầm cảm thấy kỳ lạ, thừa biết chính mình vừa đại khai sát giới, lần đầu tiên giết người, nhưng tâm tình hoàn toàn không dao động, dường như hoàn toàn đối lập với phỏng đoán của mình trước khi quyết đấu, chỉ sợ có quan hệ với đặc tính của Ma chủng.
Đặc tính của Ma chủng biến thành đặc tính của hắn. Trận quyết chiến này chính là tiêu chí để hắn chính thức đặt chân vào giang hồ. Thân rơi vào cảnh giang hồ ngươi không giết người thì người khác giết ngươi.
– Thánh thượng giá lâm!
Mọi người làm sao dự đoán được Võ Chiếu lúc này lại tự thân đến chiến trận, theo tiếng kêu nhìn lại, hơn trăm người ngựa đang tiến đến.
Võ Chiếu thân mặc long bào cưỡi ngựa đi đầu, theo sau là Bàn công công cùng vị đại tướng quân đứng đầu ngự vệ được ban cho họ Võ, Võ Thừa Xuyên, sau nữa là sáu hàng ngự vệ. Dân chúng vội vàng tránh sang hai bên, quỳ rạp trên đất hô to vạn tuế.
Võ Chiếu thần sắc nghiêm túc và nghiêm trọng, thúc ngựa đi thẳng đến, cách Long Ưng chừng năm bước thì dừng lại, ngạo nghễ nhìn cái đầu đã rời ra của Tiết Hoài Nghĩa. Từ trên ngựa bà ta cúi đầu nhìn xuống Long Ưng, như muốn cười với hắn nhưng lại thôi, rồi ánh mắt lại ném sang hướng thi thể Tiết Hoài Nghĩa, mắt phượng hiện ra vẻ phức tạp nhưng giọng lạnh như băng tuyết, lạnh lùng nói:
– Lương quốc công coi thường cảnh cáo của trẫm, chẳng những không khiêm tốn tự xét lại mà còn dám vác binh khí vào hoàng thành, đúng là gieo gió gặt bão, lại không biết tự lượng sức mình gây nên cảnh đầu lìa khỏi thân, không thể trách được người khác. Nếu như có bất kỳ kẻ nào dám lộn xộn về chuyện này hay tiếp tục tranh cãi, trẫm sẽ lập tức giết không tha, xử tội tru di nhất tộc, không được dị nghị.
Thanh âm của bà trầm thấp nhưng chứa từ tính, phiêu đãng trong không gian rộng lớn làm cho hơn vạn người im thin thít đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, bộc lộ rõ thiên uy.
Võ Chiếu dời ánh mắt từ chỗ thi thể Tiết Hoài Nghĩa quét qua toàn trường, trầm giọng nói tiếp:
– Cô gia niệm tình Lương Quốc Công từng lập công soạn ‘Đại Vân Kinh Sơ’, lấy đức đối với chúng sinh. Trẫm cho phép đưa di thể của gã về chùa Bạch Mã. Sau khi hỏa táng sẽ dựng tháp chôn cất. Còn về phần tăng đồ của gã, toàn bộ đem đi đày biên ải. Ngày nào còn sống thì ngày đó không được đặt chân vào Thần đô nửa bước.
Tiếp lời quay sang Long Ưng, hướng Long Ưng nói:
– Long tiên sinh là quốc khách đại Chu của trẫm, lại bị đám đồ đệ ngu không ai bằng này quấy rối sự thanh tĩnh của tiên sinh, là lỗi của trẫm. Mời tiên sinh lên xe ngựa.