Chương 11: Tiểu Hoàng Tử

Đôi chân gầy gò đột nhiên bộc phát sức mạnh ngoan cường, Diệp Dao hưng phấn chạy vòng vòng trong rừng trúc.

Xốc bừa một ít lá trúc dưới mặt đất, nàng lập tức phát hiện mấy búp măng mùa xuân!“Gâu gâu gâu! Gâu gâu!”Hưng phấn qua đi, cuối cùng con chó nhỏ cũng thu hút được sự chú ý của Diệp Dao.Diệp Dao quay người lại: “Mày đúng là có lộc ăn.

Cún con, mày……”“Bạch Hổ! Ngươi là ai, tại sao lại bắt Bạch Hổ của t!”Một giọng nói xa lạ đầy kinh ngạc đột nhiên vang lên từ sau lưng nàng.

Một khắc này, giọng nói non nớt, trẻ con phảng phất như vang vọng khắp rừng trúc, nổ tung bên tai Diệp Dao.Diệp Dao cả kinh, thình lình quay đầu xoay người nhìn lại.

Trên con đường lát đá xanh duy nhất thông với bên ngoài, một tiểu nam hài mặc cẩm y hoa phục nổi giận đùng đùng xông tới, đứng cách Diệp Dao không xa.Nam hài tóc đen mắt tròn, ước chừng cao hơn Diệp Dao nửa tấc, lúc này đang dùng ánh mắt oán hận nhìn nàng.Chuyện, chuyện gì thế này? Sao lại có người tới đây?Diệp Dao theo bản năng lui về phía sau vài bước, hoảng hốt nói: “Ngươi là ai?”Diệp Ninh nhíu mày: “Lời này phả là ta hỏi ngươi mới đúng! Chắc chắn là người bắt cóc Bạch Hổ, ta nghe thấy tiếng kêu nên tìm tới, ngươi là ai? Sao trong cung lại có tiểu hài tử?”Nhìn thì gầy nhẳng gầy nhơ, còn nhỏ hơn cả hắn……Rõ ràng mẫu phi nói hắn là người nhỏ nhất trong cung, cần được yêu thương nhất, chắc chắn một ngày nào đó phụ hoàng sẽ thích hắn.

Nhưng sao tiểu hài tử này còn nhỏ hơn hắn là thế nào!Làm sao bây giờ? Chẳng phụ hoàng sẽ thích cái đứa vừa gầy vừa xanh xao vàng vọt này ư?Trong lòng Diệp Ninh đột nhiên dâng lên cảm giác khủng hoảng, khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy kháng cự và khổ sở.“Bạch Hổ, nơi này không có bạch……” Diệp Dao bỗng nhiên nuốt câu cuối lại, chỉ vào con chó nhỏ dưới chân: “Ngươi nói nó là Bạch Hổ? Nhưng nó tự chạy đến mà, không liên quan tới ta.”Trong lòng nàng có khổ mà không nói được, nàng còn tưởng là đã gặp được chó dẫn đường chứ, ai dè lại bị chủ của nó bắt ngay tại trận.Diệp Dao nghĩ đấu hẳn là hoàng tử hoàng tôn trong cung, thoạt nhìn hắn cũng chỉ bốn năm tuổi, hẳn là…… rất dễ lừa nhỉ? Chỉ cần nàng không nói thì chắc chắn tiểu hài tử này không thể nào biết chuyện nàng lén trốn ra đây.Sau ngày hôm nay, nàng sẽ đóng cửa ở yên trong cấm cung, không đi đâu hết!Nhưng sợ cái gì thì cái đó tới, Diệp Ninh vừa giơ ta một cái, con chó nhỏ tức khắc xum xoe, nhảy nhót tới bên cạnh cậu bé.

Diệp Ninh hừ nhẹ một tiếng nói: “Ta tin là ngươi cũng chẳng có cái lá gan ấy, ngươi từ đâu tới?”Diệp Dao chỉ chỉ con đường hắn vừa đi qua, nói: “Ta giống ngươi, cũng nghe thấy tiếng chó sủa nên mới chạy tới.

Chẳng qua là ta đến sớm hơn ngươi một chút mà thôi.”“Phải không?” Diệp Ninh bán tín bán nghi: “Bạch Hổ, có đúng thế không?”Diệp Dao thấy vậy nhẹ nhàng thở hắt ra, quả nhiên là tiểu hài tử dễ lừa gạt.

Ai lại đi hỏi chó bao giờ, chẳng lẽ nó có thể trả lời hắn à?Kết quả nàng còn chưa kịp buông lỏng cảnh giác thì, thì con chó ngu ngốc kia đã chạy tới lỗ chó sủa “Gâu gâu”.Diệp Dao cứng đờ người, con chó này bị làm sao thế hả? Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận!Diệp Ninh đi theo nó, hăn kinh ngạc kêu lên: “Ở đây có một cái động! Ta đã biết rồi, Bạch Hổ ý của mày là, người kia chui ra từ chỗ này!”“Ta không phải, ta không biết ở đó có lỗ chó!” Diệp Dao vội vàng phủ nhận, đồng thời trong lòng chợt dâng lên dự cảm không lành.Quả nhiên, con chó xui xẻo kia lại chạy tới, nó cắn vạt áo Diệp Dao, kéo nàng đi đến cái lỗ chó……Diệp Ninh: “Ngươi còn nói không phải, Bạch Hổ không biết nói dối!”Diệp Dao: “……”“Nơi này là nơi nào? Sao lại có tiểu hài tử nhỏ hơn cả ta? Ta mới là hoàng tử nhỏ nhất hoàng cung.” Diệp Ninh hất cằm, hốc mắt ửng đỏ: “Ngươi nói đi ngươi là ai, mẫu phi không có khả năng gạt ta, ta mới là đứa trẻ được yêu thương nhất!”“Ta còn nhỏ hơn ngươi……”“Ta không tin, ngươi gạt ta! Rõ ràng ngươi lùn hơn ta.” Diệp Ninh nhìn Diệp Dao, càng nói hắn cảm thấy chính mình đã đoán đúng, nước mắt bắt đầu rơi tách.“Chẳng lẽ mẫu phi thật sự gạt ta?”Giọng nói tiểu hài tử run rẩy mang theo một tia nức nở, hắn trề môi chuẩn bị công tác một chút, sau lập tức òa khóc, vừa khóc vừa định bước ra ngoài, trong miệng la hét: “Mẫu phi gạt ta, Ninh Nhi không phải tiểu hài tử nhỏ nhất, hoàng huynh và phụ hoàng sẽ không thích ta, oa oa!”Tiểu hài tử 4 tuổi nói khóc là khóc ngay, làm Diệp Dao không kịp trở tay, chỉ có thể nắm chặt lấy tay Diệp Ninh.

Nhưng tiểu cô nương gầy yếu sao có thể giữ được hắn?Nếu bị người khác nghe thấy rồi tìm tới đây thì làm sao bây giờ? Diệp Dao bị tiếng khóc của thằng bé dọa cho phát hoảng, nàng cuống quít nói: “Đừng khóc nữa được không, năm nay ta 6 tuổi rồi, ta lớn hơn ngươi mà!”“Ô oa ta không tin, ngươi lùn hơn ta ô ô ô……”“Ngươi khóc nhỏ một chút, chỉ là ta chưa cao thôi.

Đừng nói với mẫu phi của ngươi mà.” Diệp Dao sốt ruột đến đỏ cả mắt.

Nàng hối hận cực kỳ, biết thế hôm nay nàng đã không ra ngoài rồi! Đáng lẽ muốn ra thì cũng phải canh buổi tối, đúng là chỉ một phút liều lĩnh mà đến sai lầm lớn.Nàng theo sư phụ học bốn năm, đều ném hết vào bụng chó rồi.Chẳng lẽ nàng lại phải chết sao?Nhìn trước cái miệng đang gào thét trước mắt, Diệp Dao gấp đến độ hốc ngập nước.

Nàng chỉ hận không thể lấy gì đó bịt kín cái miệng kia lại, nàng không muốn chết lần nữa đâu!Dưới tình thế cấp bách, nàng theo bản năng nhét thứ đang cầm ở trong tay vào cái miệng đang há to của Diệp Ninh.Chỉ thấy Diệp Ninh nước mắt nước mũi đầy mặt, trong miệng thì ngậm một cái đùi bồ câu mập mạp, vô thức nhai nuốt, ngay sau đó tiếng khóc đột nhiên im bặt!Tiểu hoàng tử vừa rồi còn đau lòng, gào khóc ầm ĩ, bây giờ lại choáng váng đến ngơ ra.Diệp Dao đứng bên cạnh thấp thỏm nói: “Đừng nói với mẫu phi của ngươi nhé?”.