Chương 12: Tạm Thời Tin Tưởng

Nước thịt đậm đà nổ tung trong khoang miệng, chảy tới mỗi tế bào trong cơ thể.

Đùi bồ câu hơi nguội, nhưng vẫn rất thơm, mùi hương xộc vào mũi miệng.

Diệp Ninh cảm giác cái mũi tắc nghẽn do cảm lạnh mấy ngày trước đã thông thuận hơn hẳn, cơ thể dễ chịu hơn bao giờ hết.Nỗi buồn khổ được mỹ vị xua tan, Diệp Ninh nào còn bận tâm đ ến lý do tại sao mình khóc nữa.

Hắn nắm lấy cái chân bồ câu trong miệng, chỉ hai ba miếng đã gặm sạch sẽ.Hắn li3m li3m nước thịt dính trên khóe miệng, nhìn cái xương trụi lủi, hắn không khỏi nhíu mày, sau đó……Tiểu hoàng tử sống trong nhung lụa quyết định, hắn muốn ăn nhai nát luôn cả cái xương này!Xương đùi bồ câu vừa mỏng vừa giòn, sau khi hầm một lúc lâu lại càng dễ nhai hơn, ngay cả một đứa trẻ 4 tuổi cũng có thể nhai một cách dễ dàng.“Rắc” một tiếng giòn vang, một dòng nước sốt đặc sệt chảy ra từ trong xương đùi, còn đậm đà và thơm nồng hơn cả nước tiết ra từ thịt.

Ngay cả vết nứt trên xương cũng ngập nước sốt, cắn một cái là như uống được hết toàn bộ tinh hoa!Hai mắt Diệp Ninh sáng lên, hắn nhai nát cái xương thành từng mảnh, rồi dùng sức m*t, đến khi không hút ra được giọt nước sốt nào nữa mới thôi.

Nhưng hắn vẫn không nỡ nhổ xương ra.Hắn quờ quạng lau qua loa nước mắt, hàm hàm hồ hồ nói: “Đây là thứ gì?”Diệp Dao trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu hài tử ăn sạch sành sanh ngay cả xương cũng không còn, đây là…… Hoàng tử cẩm y ngọc thực trong cung ư? Hay là do cô đã đánh giá thấp thiên phú tu thực của mình?“Ngươi…… Ngươi nhổ xương ra trước đã? Cẩn thận bị hóc.”Diệp Ninh hung hăng quay đầu nói: “Không thích!” Nói xong còn m*t mạnh mảnh xương vụn trong miệng.Ngon quá, đây là cái xương ngon nhất mà hắn từng ăn.Diệp Dao thấy hắn thích nhuư thế, nhanh trí nói: “Ngươi phun ra ta sẽ nói cho ngươi biết đây là cái gì, ở đâu ra, được không?”“Thật à?” Diệp Ninh thoáng do dự, cố m*t thêm mấy cái nữa, sau đó mới tiếc nuối nhổ bã ra.“Bây giờ đã nói được chưa.”Diệp Dao cười cười, nói: “Đây là thịt của bồ câu, không riêng có mỗi cái này, ta còn làm một nồi bồ câu hầm.”“Bồ câu hầm?”Quả nhiên tiểu hoàng tử đã cắn câu, có lẽ nàng đã tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề r.“Đúng thế.

Nước canh bồ câu hầm mới là tinh hoa của chim bồ câu.

Không chỉ tràn ngập mùi thơm của thịt, mà còn rất ngon.

Uống một ngụm canh cho ấm bụng rồi lại ăn một miếng thịt, đó mới là mỹ vị nhân gian!”Diệp Ninh ngây ngốc nghe, trên mặt tràn đầy hâm mộ và khát vọng, cái miệng hơi hé ra như thể chỉ nghe thêm một vài giây nữa thôi là nước miếng sẽ chảy ra.Thấy người đã cắn câu, Diệp Dao thò lại gần thần thần bí bí nói: “Ngươi…… Có muốn uống canh bồ câu hầm không?”Diệp Ninh không chút do dự: “Muốn!”“Được, ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng mà…… Ngươi phải hứa sẽ không kể chuyện đã nhìn thấy ta cho mẫu phi của ngươi, cũng không được nói cho bất cứ ai, bao gồm cả chuyện ngươi ăn bồ câu.”“Tại sao?” Diệp Ninh mở mịt hỏi, hắn là bé ngoan, có chuyện gì cũng sẽ nói với mẫu phi.“Bởi vì nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không cho ngươi ăn.

Hơn nữa nếu ngươi nói cho người khác, về sau sẽ chẳng có gì để ăn đâu.”“Thật ư? Hoàng tử cũng không được ăn à?”Diệp Dao gật đầu nói: “Đương nhiên, bởi vì chỉ có ta mới có thể làm thôi, nếu ngươi nói ta ta sẽ không nấu cho ngươi ăn.”Diệp Ninh rối rắm, mày nhăn hết cả lại.

Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm đống vụn xương trong tay nàng, rồi lại nghĩ đến món canh ngon tuyệt Diệp Dao nói, hạ quyết định: “Được, ta hứa với ngươi.”Diệp Dao hừ nhẹ nói: “Nhưng ta không tin được ngươi.”“Ta đã hứa với ngươi rồi sao người còn không tin?” Diệp Ninh vừa tức vừa cuống: “Ngươi tin ta đi mà, ta sẽ không nói cho người nào khác đâu.”Hắn đã đồng ý rồi, sao cái người này còn không tin tưởng hắn chứ?Còn có thể vì cái gì nữa, bởi vì phong thuỷ luân chuyển chứ sao! Ai bảo ban nãy ngươi cũng không tin ta.Lúc này Diệp Dao mới hài lòng: “Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi là ai trước đi đã.”Diệp Ninh lập tức thành thành thật thật nói: “Ta là cửu hoàng tử Diệp Ninh nước Dạ Lang.

Năm nay ta 4 tuổi là hoàng tử nhỏ nhất trong cung.

Thân thể ta không tốt thường xuyên bị cảm lạnh, sau này phụ hoàng và các hoàng huynh hoàng tỷ sẽ thích ta.

Mẫu phi ta là Nhàn quý phi, bà là mẫu phi tốt nhất trên thế giới, lúc ta bị bệnh bà sẽ ở bên cạnh bảo vệ ta.Nó là tiểu bạch hổ, là lễ vật mẫu phi tặng cho ta vào ngày sinh thần.

Ta không thích uống thuốc, ta thích ăn vịt bát bảo, sườn heo tẩm mật, bánh trôi cơm rượu*, cá chép hầm sữa……”“Dừng! Thôi được rồi.” Quả nhiên là tiểu hài tử, trở mặt một cái là nói sạch bách, còn bắt đầu kể tên đồ ăn nữa chứ.“Được rồi, ta tạm tin ngươi, đi theo ta.”Thật ra trong lòng Diệp Dao vẫn hơi thấp thỏm, tiểu hài tử này dễ lừa như thế, ngộ nhỡ có một ngày hắn lỡ miệng nói ra thì làm sao bây giờ? Nhưng bây giờ không tin hắn thì nàng cũng chẳng có cách nào khác cả..