Chương 2: Thiên Hạ Vô Song – Tgthập Tứ Lang 2

Đất cấm bỗng hào quang mãnh liệt, cũng không phải là thần quang nhu hòa như trong tưởng tượng của hắn, mà là chói mắt, không thể nhìn gần, Nguyên Trọng bị quang mang kia đâm vào hai mắt nước mắt chảy ròng ròng, nhưng gã luyến tiếc không muốn nhắm mắt lại, chỉ có thể đem con mắt híp thành một cái khe, miễn cưỡng nhìn thẳng.

Trưởng lão và tộc nhân bên dưới đài đều kinh ngạc không thể nào tin nổi, mấy vạn năm rồi chưa bao giờ phát sinh dị động như vậy, cấm địa sẽ phát ra ánh sáng? Đó là hào quang của Thiên Thần sao?!

Quang mang càng ngày càng thịnh, dần dần quả thực giống như mặt trời, tăng lữ Tân Mão toàn thân run rẩy, dập đầu đặt đất, nước mắt kích động theo khuôn mặt rơi xuống đất, lẽ nào mấy vạn năm trôi qua, Thiên Thần rốt cuộc nhớ tới con dân bọn họ để lại nhân gian sao?

Nguyên Trọng lấy tay che mắt, nhìn từ trong kẽ ngón tay ra ngoài, chỉ cảm thấy ánh sáng cấm địa dần dần yếu đi, từ ánh mặt trời tàn sát bừa bãi biến thành ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, xa xôi nơi thiên ngoại có một vầng trăng như ngọc, trên Quý Huyên đài phảng phất còn có một vầng trăng nhỏ, hào quang vạn trượng, trong trẻo linh lung.

Trong ánh trăng hắn lờ mờ nhìn thấy một thân ảnh, mơ mơ hồ, bồng bềnh nhẹ nhàng, nhưng như thế nào cũng nhìn không rõ.

Nguyên Trọng nhịn không được buông tay, ngơ ngác nhìn bóng người kia.

Không có ai quản thúc hành vi vô lễ của hắn, Thiên Thần giáng lâm, bọn họ không được cho phép ngẩng đầu nhìn thẳng, ngay cả tăng lữ Tân Mão đều nơm nớp lo sợ mà gõ trán trên mặt đất.

Bóng người càng ngày càng rõ ràng, như là một nữ tử mặc bạch y, giống như thật như huyễn.

Nguyên Trọng ngơ ngác nhìn nàng, cảm thấy nàng cách mình rất gần, thế nhưng phảng phất lại cách xa mình vô cùng xa, tóc của nàng rất dài, búi tóc phong cách cổ xưa, hắn chưa bao giờ thấy qua, nàng giống như đang đứng, lại giống như đang bay bồng bềnh, quần áo màu trắng theo gió nhẹ nhàng vũ động, cao cao tại thượng.

Nguyên Trọng gấp gáp muốn nhìn rõ dung mạo của nàng, hắn chậm rãi từ từ bò dậy khỏi mặt đất, chậm rãi đi về hướng cấm địa kia.

Tăng lữ Tân Mão quỳ trên mặt đất tâm thần kích động rốt cuộc phát hiện ra đứa nhỏ to gan lớn mật này, lập tức đưa tay giữ chặt quần áo của hắn, hạ thấp thanh âm trách cứ: “Lớn mật! Mau quỳ xuống!”

Nguyên Trọng không nghe thấy thanh âm của hắn, thần hồn của hắn đã bị bóng người kia hút đi.

Hắn cảm giác mình sắp thấy rõ mặt mày của nàng, cặp lông mày, đôi mắt kia…!xinh đẹp cỡ nào, đá quý màu đen trân quý nhất trong tộc cũng không đẹp bằng.

Trong nháy mắt, hắn cảm giác toàn bộ linh khiếu đều bị mở ra, nhịn không được có chút run rẩy.

Tắm ánh trăng mênh mông —— là mộng? hay là huyễn?

Sức kéo trên quần áo bỗng nhiên tăng mạnh, Nguyên Trọng không để ý bị kéo ngã xuống, tăng lữ Tân Mão mặt đầy giận dữ trừng mắt nhìn hắn, các trưởng lão trên đài đều đã đứng dậy, quang mang trên cấm địa cũng đã biến mất, người kia…!Người kia cũng biến mất, hết thảy vừa rồi giống như một giấc mộng.

“Trở về rồi xem ta phạt ngươi thế nào.” Tăng lữ Tân Mão đẩy hắn qua một bên, không để ý tới nữa.

Đó là cuối mùa thu năm Bính Dậu, thời gian gần vạn năm, Thiên Thần lại lần nữa giáng lâm xuống Quý Huyên đài, không có bất kỳ ý chỉ gì, chỉ xuất hiện trong nháy mắt ngắn ngủi, đã trở thành vinh quang lớn nhất của bộ tộc Hữu Hồ.

Sau đó qua ba giáp, Thiên Thần cũng không xuất hiện nữa.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong hồ nước đình viện, hoa sen bị phơi nắng đến héo rũ vào tháng bảy khi ánh mặt trời vạn trượng và gió tựa như mang theo lửa.

Ngồi trên tảng đá bên hồ, Đàm Âm nhã nhặn lấy khăn lau mồ hôi trên trán, đôi khi trêu chọc cá chép đầu hồng trong hồ bằng cành liễu, lúc lại nói vài câu cùng các cô nương líu ríu xung quanh.

Đây là một đình viện rất lớn với một suối phun khổng lồ được xây dựng bằng đá trắng ở giữa.

Cột nước biến hóa và hồng quang bao phủ nó khiến nhiều người phải trầm trồ khen ngợi khi họ lần đầu tiên nhìn thấy loại vật thần kỳ này.

Ngoài ra, có một cây cầu nhỏ giả sơn hồ nước và trong hồ trồng mảng lớn hoa sen màu đỏ trắng, khiến người ta cảm thấy thanh lệ.