Chương 11: Không sao cả (H)

Mãi đến khi Lý Đài ăn xong món tráng miệng mới bưng lên, Chử Huy ngồi bên cạnh cô mới lên tiếng, “Đi trước đây, các cậu cứ từ từ nói chuyện.”
Chử Huy dắt Lý Đài đi thong thả như đi dạo, bước vào ngôi đình hóng gió giữa hồ nhân tạo cô nhìn thấy trước đó, anh châm một điếu thuốc, thả hồn theo làn gió đêm, phả từng hơi một cách thích thú.
Vùng ngoại ô có sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm lớn, Lý Đài mặc đồ mỏng manh nên bị gió thổi thấy hơi lạnh. Cô vừa nhấc mông định xê dịch sang phía tay trái của Chử Huy thì một chiếc áo khoác từ trên đầu ném xuống đẩy cô ngồi lại chỗ cũ.
Kéo áo xuống, cô mặc vào một cách nhanh nhẹn và gọn gàng, “Cảm ơn anh.”
“Em đúng là chẳng biết khách sáo gì cả.”
Lại bắt đầu nói lời châm chọc rồi, Lý Đài cũng không biết phải nên tiếp lời như thế nào.
Nhả một hơi khói thuốc, Chu Huy tiếp tục hỏi: “Món tráng miệng có ngon không?
“Khá ngon ạ.”
“Bữa tối ăn ít vậy là để dành bụng ăn món tráng miệng à?”
Lý Đài gãi gãi mũi, không biết nói gì.
Chử Huy lại nói: “Em cũng khá thật thà, hỏi gì cũng nói.”
“Em… cũng không nói lung tung mà.”
“Em là giả ngu, hay là thật sự nghe không hiểu?”
Lý Đài nhìn mặt hồ, lại im lặng.
Chử Huy không chịu bỏ qua: “Nói gì đi?”
“Nghe hiểu mà.” Lý Đài ấp úng đáp.
“Nghe hiểu mà giả ngu?”
“Cũng không có gì, chỉ là nói chuyện bình thường thôi mà.”
Chử Huy nheo mắt nhìn Lý Đài, trầm giọng nói: “Tối nay nếu đã là anh dẫn em đến đây, thì đừng làm mất mặt anh. Câu này nghe hiểu không?”
“Em sẽ cố gắng.” Lý Đài gật gật đầu, im lặng một lúc rồi lại nói nhỏ: “Nhưng giống như Hứa… Hứa… giống như chị ấy đã nói, em với mọi người không giống nhau lắm.”
Không nói đến việc những người bạn này của Chử Huy đều là người tinh ranh xảo quyệt, mối quan hệ còn phức tạp chằng chịt, chỉ riêng hoàn cảnh lớn lên của hai người đã là một trời một vực.
Cha mẹ Lý Đài mất sớm, từ nhỏ gần như đã là trẻ mồ côi, lớn lên không có ai che chở, bị khinh thường nhiều đến mức đếm cũng không xuể, với những thiếu gia được mọi người nâng niu như Chử Huy quả thực là hai thái cực đối lập.
Lời nói mỉa mai của Hứa Hữu Dao với cô thực sự không tính là gì.
“Khác nhau thế nào, em nói thử xem?”
Dù có là quả hồng mềm đến đâu, Lý Đài cũng không đến nỗi trả lời loại câu hỏi này, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt hồ, giả vờ suy nghĩ mà không nói gì.
Chử Huy không hỏi nữa, tiếp tục hút thuốc của mình. Hút xong một điếu, anh đứng dậy bỏ đi, lần này anh đi rất nhanh, nhanh đến mức Lý Đài gần như không theo kịp.
*
Phòng họ ở rất lớn, Lý Đài như thường lệ tắm ở phòng tắm cho khách, cô vừa cởi quần áo mở nước, Chử Huy đã mặc áo choàng tắm bước vào.
Lý Đài giật mình, vừa định ra ngoài nhường anh tắm trước lại bị anh nắm lấy cánh tay nói, “Tắm cùng nhau.”
Nếu bỏ qua ánh mắt cứ dán chặt vào người cô, Chử Huy thực sự chỉ như đang tắm thôi.
Trong buồng tắm chật hẹp, sự hiện diện và áp lực từ dáng người cao lớn của Chử Huy đều quá mức mãnh liệt, đừng nói đến ánh mắt không hề che giấu của anh.
Lý Đài bị nhìn chằm chằm đến mức tay chân cầm khăn tắm cứng đờ lại.
Gội sạch bọt, Chử Huy kéo Lý Đài lại rồi nói: “Tắm cũng không biết nữa à? Vậy để anh giúp em tắm.”
Đánh bọt xong, Chử Huy thực sự bắt đầu tắm cho Lý Đài. Động tác tay anh rất nghiêm túc, cũng rất đứng đắn, như một người cha đang tắm cho con gái của mình.
Nhưng ánh mắt thì không.
Chử Huy có xương mày cao, hốc mắt sâu, ánh mắt sắc bén, nhưng trong mắt không có dục vọng, cụ thể là gì, Lý Đài không tài nào hiểu nổi.
Lý Đài hồi nhỏ cũng chưa từng có trải nghiệm tắm chung với ai, đừng nói đến khi trưởng thành, cách tương tác kỳ quái này khiến cô càng lúc càng cảm thấy mình như một quái vật, bị Chử Huy lột trần lật qua lật lại mà nghiên cứu.
Cô nâng tay ôm cổ Chử Huy, nhón chân muốn hôn.
“Đứng yên, đừng phát dâm.”
Cô nghiến răng nhắm mắt lại, không chống cự nữa.
*
Sau khi bị đẩy vào hai lần, Lý Đài đều là chưa được bao lâu đã co rúm lại, cơ thể càng lúc càng cứng đờ, Chử Huy đành dùng dây áo choàng tắm trói hai tay cô vào đầu giường.
Anh từ từ vuốt ve cơ thể như bị ép duỗi ra, làn da màu mật ong nhạt như một loại quả nào đó, trong lòng bàn tay anh từng chút chín mọng đỏ ửng, cắn một miếng, Chử Huy thậm chí còn nếm được vị ngọt nồng của thịt quả hòa lẫn ánh nắng.
Bàn tay to lớn nóng hổi mang theo vết chai mỏng, kèm theo cảm giác cọ xát nhẹ, Lý Đài kiểm soát hơi thở chậm hơn bình thường, cô nhắm mắt cố gắng không nghĩ gì cả, nhưng vẫn không kiềm chế được sự run rẩy của cơ thể.
Không thể dễ dàng mở được hai chân khép chặt, Chử Huy nhẹ giọng hỏi: “Chân cũng muốn trói luôn à?”
Lý Đài tách chân ra, để Chử Huy nhìn ngắm nơi giữa hai khe đùi.
Khi ngón tay chạm vào huyệt nhỏ, cô vẫn không kiềm chế được mà khép chân lại.
“Có thể làm mà không thể nhìn à?”
Chử Huy quỳ giữa hai chân Lý Đài, sau khi ngón tay xoa nắn phần hoa môi liền thăm dò vào đường đi bên trong, anh tiến vào rất chậm cũng rất tỉ mỉ, mang theo cách thức khám phá như muốn sờ qua từng tấc một của lối đi.
Lý Đài nghiêng đầu dùng sức vùi mặt vào gối.
Cô đột nhiên nhớ đến con búp bê vải nhìn thấy bên đống rác sáng nay, thực ra đó còn chẳng thể gọi là búp bê vải mà giống một bù nhìn rơm hơn.
Hình dáng rất qua loa, nhưng màu sắc lại cực kỳ rực rỡ, hơn nữa còn trông rất mới, mới đến mức khiến người ta lầm tưởng là vô tình rơi vào thùng rác nên mới bị vứt bỏ.
Màu sắc rực rỡ thu hút Lý Đài, cô tùy tay lấy một cây gậy gỗ cào vài cái, mới nhìn rõ đó là một thứ hình dạng giống búp bê được khâu vá từ đủ loại mảnh vải màu sắc khác nhau.
Lý Đài tưởng tượng bản thân thành con búp bê đó, không đau cũng không ngứa, chỉ cần bạn có chút tò mò, có thể tùy ý tháo dỡ nghiên cứu, không cần sợ sẽ không thể phục hồi lại như cũ, cũng không cần lo lắng nếu làm hỏng sẽ có người đau lòng.
dương v*t chống ở cửa huyệt, lối đi chặt chẽ hơn bình thường ngăn cản ngoại vật,, Chử Huy bóp chặt eo cô, nhờ sự bôi trơn của áo mưa mà dương v*t cứ thế phá ra khe thịt.
Lý Đài ngửa đầu kêu thét không thành tiếng, siết chặt dây áo choàng tắm trói mình, bụng co rút lộ rõ xương sườn.
Chử Huy vẫn nhìn chằm chằm chỗ kết hợp của hai người, tỉ mỉ nhìn khe thịt vẫn luôn từ chối mình bị căng ra gần như trong suốt, từng chút một trở nên ướt đẫm dâm mỹ như thế nào.
Va chạm có thêm tiếng nước, thân thể cường tráng đè xuống, hơi thở và hơi nóng nặng nề hơn mọi khi như quất thành roi, dọc theo ống tai, một đường quất vào não, quất vào thần trí Lý Đài.
Ngón chân cuộn tròn lại, đùi bị banh ra gần như muốn rút gân, Chử Huy lùi ra một chút, cúi đầu tỉ mỉ nhìn ngắm, cảm nhận Lý Đài ngậm lấy chính mình mà co giật lên đỉnh.
Rồi anh cắn lỗ tai cô, khàn giọng nói: “Chúng ta không giống nhau, em là người bị chơi.”
Lý Đài không đáp lại gì cả, cô bị Chử Huy giày vò rất nhiều lần.
Ở những nơi khác nhau, bị bày ra những tư thế khác nhau, theo bất cứ cách nào Chử Huy muốn mà thỏa mãn, tinh dịch nóng hổi tanh tưởi liên tục bắn lên người, lên mặt cô.
Lý Đài nhìn những vết cào cắn sâu cạn khắp người trong gương, phát hiện mình thảm hại hơn tưởng tượng nhiều.
Cô vẫn coi nhẹ cảm giác an toàn được cho thêm bởi quần áo, sau khi bị lột trần, cảm giác xấu hổ như bão táp đi qua, bức tường cao xây dựng nhiều năm bị san bằng thành đống đổ nát.
Sau khi bị mỉa mai ám chỉ, sỉ nhục hạ thấp, rồi lại dang chân nằm dưới thân người khác làm tình, hóa ra… mọi thứ không dễ dàng chấp nhận như cô nghĩ.
Không sao cả…
Bản thân cô vốn cũng không giống họ.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko