Ngày hôm sau Chử Huy phải đi làm, Lý Đài cũng về quầy tạp hóa từ rất sớm, nhưng cô không mở cửa hàng, nghỉ ngơi một chút, cô lại ra ngoài.
Cổng trại giam số 2 thành phố vẫn vắng vẻ như mọi khi, cơ thể cô thực sự không được thoải mái cho lắm, Lý Đài tìm một chỗ mát ngồi, bánh bao mang theo cũng không muốn ăn, cô cứ ngồi đó nhìn chằm chằm cánh cổng đóng chặt kia.
Gần trưa, cánh cửa nhỏ bên cạnh cổng lớn được mở ra, một người đàn ông gầy gò cao ráo ngược sáng bước ra.
Trông cũng gần giống lần thăm tù lần trước, tóc cắt sát da đầu một tầng ngắn ngủn, khí thế hào hùng không còn, có chút trầm ổn hơn một chút, anh đeo một cái ba lô nhỏ.
Lý Đài quên cả đứng dậy, cứ thế ngẩng mắt nhìn anh từng bước một đi đến rồi hỏi mình: “Bị bệnh à?”
“Không có.”
“Giữa mùa hè nóng nực quấn kín như xác ướp vậy, không nóng à?”
“Không nóng.”
“Em sao vậy? Sắc mặt tệ quá?”
“Tối qua quẩy hơi quá đà.”
“Hứ, cố ý đúng không?”
Lý Đài nắm lấy cánh tay Trương Hạo Linh đứng dậy, nặng nề thở dài một hơi rồi nói: “Trương Hạo Linh.”
“Hả?”
“Em nhớ anh lắm.”
“Đừng có làm anh mắc ói.”
Sau 3 năm, Trương Hạo Linh cuối cùng cũng ôm lấy Lý Đài một lần nữa.
*
3 năm trước Lý Đài và Trương Hạo Linh vừa tốt nghiệp đại học, theo lời mời của bạn học đại học, họ đầy tham vọng mà đến Thân Thành khởi nghiệp.
Tối hôm vừa đặt chân đến, mấy người bọn họ vừa uống rượu vừa mơ tưởng tương lai, nào ngờ lại xảy ra xung đột động tay động chân với bàn bên cạnh, sau đó đối phương bị thương nặng.
Gia đình bạn học kia lấy ra một khoản tiền muốn Trương Hạo Linh chủ động gánh phần lớn trách nhiệm, Trương Hạo Linh không suy nghĩ nhiều đã đồng ý luôn.
Trong video giám sát, cả hai người đều ra tay, trách nhiệm rất khó xác định, kéo dài chi phí luật sư cao ngất ngưởng là điều anh không gánh nổi, cho dù cuối cùng có thể ngồi tù ít hơn vài năm, anh cũng chưa chắc tích cóp đủ số tiền này.
Cuối cùng, Trương Hạo Linh ngồi tù, Lý Đài lấy tiền rồi có được quầy tạp hóa.
Sau khi tắm rửa sảng khoái, thay toàn bộ quần áo, Trương Hạo Linh ngồi ở khu nghỉ ngơi của trung tâm tắm rửa, dưới sự hướng dẫn của Lý Đài vọc vạch chiếc điện thoại mới.
“Anh gấp gì chứ, cái này đâu có khó, chơi vài ngày là quen thôi.”
Trương Hạo Linh lưu lại số điện thoại đã ghi ở trong đầu rồi mới nói: “Phải nhanh chóng thích nghi chứ, nếu ngay cả điện thoại cũng không sử dụng thành thạo thì sau này làm sao đi xin việc.”
“Xin việc? Cái này càng không gấp, quầy tạp hóa cũng đâu có sắp phá sản, em còn chút tiền tiết kiệm, tuy không nhiều, cũng đủ cho hai đứa mình ăn cơm rồi.”
“Ồ, giỏi nhỉ, vậy em cứ vậy duy trì đi còn anh gây dựng sự nghiệp.”
“Ôi~ dào~” Lý Đài vươn vai thật lớn nói, “Anh đừng mày mò nữa, về nhà trước đã, về nhà rồi lại mày mò tiếp.”
Sau khi ăn tối và trở về từ công viên nước, hai người quay về quầy tạp hóa.
Vẫn là lần đầu tiên Trương Hạo Linh bước chân vào quầy tạp hóa, cất đồ đạc xong, mở hai chai bia lạnh, anh và Lý Đài ngồi rảnh rỗi ở phòng khách nhỏ tầng hai.
Ánh đèn muôn nhà trong khu chung cư cũ đã thắp sáng, màu sắc lạnh ấm khác nhau, sáng tối bất đồng, họ cũng là một ngọn đèn trong số đó, vô cùng bình thường không đáng chú ý.
Một lúc lâu sau, Trương Hạo Linh thong thả nói: “Mấy năm nay vất vả cho em rồi.”
“Ha ha,” Lý Đài chưa nói gì đã cười trước, “Sao anh lại nói chuyện buồn nôn như thế, em có gì mà vất vả chứ, tốt nghiệp đại học không cần tìm việc đã được một khoản tiền, một cửa hàng, bao nhiêu người hâm mộ còn không hết.”
“Cũng đúng.” Trương Hạo Linh lau mặt nói, “Tốt nghiệp là có cơm ăn áo mặc, ấy, em nói hai đứa mình thế này có tính là ‘người chiến thắng cuộc đời’ không?”
Lý Đài trợn mắt nhìn anh, “Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, bây giờ ném anh ra đường lớn anh còn chẳng tìm nổi nhà, đừng nói là người chiến thắng cuộc đời.”
“Trước đây anh chưa từng đến, sau này nhắm mắt anh cũng tìm được đường về, em tưởng anh được gọi là ‘GPS nhân gian’ chỉ là nói xuông thôi sao? Ngày mai anh phải đi dạo quanh đây, sau này…” Trương Hạo Linh vỗ đùi lấy tinh thần, “Đúng rồi, ngày mai anh phải ra ngoài đi dạo, bảo là đến Thân Thành 3 năm rồi, mấy cái điểm du lịch đó anh chưa từng được đi lần nào, mấy năm nay chỉ xem trên tivi thôi, đúng đúng đúng, từ ngày mai anh phải đi từng chỗ một.”
“Đi điểm du lịch? Không muốn đi xin việc nữa à?”
Trương Hạo Linh uống một ngụm bia lớn, thỏa mãn ợ một cái, “Xin việc gì chứ, gấp cái gì, không phải em có tiền sao.”
3 năm trôi qua bằng cách không bình thường, Lý Đài và Trương Hạo Linh đã có chỗ đứng của riêng mình ở thành phố lớn này.
Mất trọn 3 năm, cuối cùng họ mới có thời gian và tâm trạng để thưởng ngoạn thành phố đã che chở cho họ.
*
Trương Hạo Linh thực sự đi dạo la cà hết 3, 4 ngày, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, ngay cả việc nhập hàng ở cửa hàng cũng không trông cậy được.
Tối qua Lý Đài đã cố ý nói với anh hôm nay nhập nhiều hàng, bảo anh về sớm, Trương Hạo Linh cũng một miệng hứa.
Có nhân lực rồi cô cũng không tiện phiền anh Tôn nữa, kết quả là hàng giao đến từ sáng đã chất đống trước cửa quầy tạp hóa cả ngày. Giờ mặt trời đã gần lặn, vẫn chưa thấy bóng dáng Trương Hạo Linh đâu, thậm chí tin nhắn cũng không thèm trả lời.
Lý Đài đang định gọi điện hỏi xem anh đang say mê cảnh đẹp, danh lam thắng cảnh nào mà quên cả lối về thì điện thoại đã reo lên, không phải Trương Hạo Linh, mà là tin nhắn của Chử Huy.
Lý Đài càng tức giận, mấy người đàn ông này, sao chẳng đáng trông cậy tí nào cả, toàn gây rối không à.
Cô gắng hết sức, chuyển tất cả hàng hóa lộn xộn vào trong quầy tạp hóa, khi đến Cảnh Viên vẫn mất gần 1 tiếng so với bình thường.
Lý Đài đợi ở cửa 5 phút thì cửa mới mở.
Sau khi mở cửa, Chử Huy cũng không mời cô vào nhà, anh tựa ở cửa, cúi mắt đánh giá cô.
Lý Đài bị nhìn đến nổi cả da gà, cúi đầu nhìn mình mới phản ứng lại, cô ra ngoài vội vàng nên quần áo chưa kịp thay, quần áo cô đang mặc dính không ít bụi, “Em… hôm nay nhập hàng, nên mới đến muộn một chút, quên không thay quần áo, xin lỗi, ha ha.”
Chử Huy cũng không có sở thích để ý cô mặc quần áo gì, lát nữa tắm rửa là được… chắc là vậy đi.
“Anh còn tưởng em không định đến nữa chứ.”
“Không phải không phải, hôm nay em nhập hàng, thực sự có hơi bận, em đã cố nhanh nhất có thể rồi, thật ngại quá, ha ha.”
Lại qua vài giây, cuối cùng Chử Huy mới cho Lý Đài vào nhà.
“Em, em đi…”
“Ọt ọt~~” Lý Đài chưa nói hết câu đã bị cắt ngang – bị tiếng kêu của cái bụng của chính mình cắt ngang.
Có chút ngượng ngùng, Lý Đài gãi gãi mặt rồi lại tiếp tục nói: “Em đi tắm…”
“Em làm việc kiếm sống còn hắn ăn cơm à?”
“Không phải, chỉ là nhập hàng…” Lý Đài cảm thấy nói mấy lời lặp đi lặp lại này cũng vô nghĩa, nhưng không nói lại không được, “Chỉ là nhập hàng, không thể lo được quá nhiều việc.”
Sau khi nhìn chằm chằm Lý Đài, Chử Huy mới miễn cưỡng nói: “Tự vào bếp kiếm đồ ăn đi.”
“Không cần đâu, em cũng không đói lắm.”
Chử Huy đột ngột cười một tiếng, giọng điệu lại trở nên quái dị, “Anh không cho em ăn no nổi đâu.”
Lý Đài đi một vòng trong bếp, mới chậm hiểu phản ứng lại, anh ấy đang nói bóng nói gió, có phải hay không?
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko