Chương 18: Không cần nữa

“Sao cái áo này lại ở dưới đất?” Chử Huy vừa ra khỏi phòng tắm, Lý Đài đã hỏi anh.
“Không cần nữa.”
“Tại sao?”
“Rách rồi.”
“Chỗ nào?”
Chử Huy không để ý tới cô, ngồi ở mép giường lau tóc.
Lý Đài dịch đến bên cạnh anh, tiếp tục hỏi: “Chỗ nào rách? Sao em không thấy.”
“Cổ tay áo.”
“Anh đưa cho em xem.”
Chử Huy quay đầu nhìn cô, chưa nói gì cả, Lý Đài đã chỉ vào cái áo trên sàn ra lệnh anh: “Nhanh lên, đưa đây cho em xem.”
Anh nhặt cái áo rồi ném lên đầu cô, uống nốt nước trong cốc của Lý Đài, ra ngoài rót thêm một cốc, vừa về đến cửa phòng ngủ, Lý Đài lại bắt đầu khoa tay múa chân: “Lấy hộp kim chỉ ra đây.”
Chử Huy cầm cốc đứng ở cửa không nhúc nhích.
“Mau đi lấy đi, sao anh cứ lề mề mãi vậy.”
“Không có.”
“Không có cái gì? Không có hộp kim chỉ? Sao nhà anh lại không có cả hộp kim chỉ chứ, thôi thôi, để lần sau em mang đến vậy. Vậy anh phải nhớ, cái áo này đừng vứt đi, lần sau em vá lại cho anh là có thể mặc được tiếp, biết chưa?”
Chử Huy không nói gì, đặt cốc lên tủ đầu giường, giật lấy cái áo trong tay Lý Đài ném lại xuống đất.
“Mới nói đừng vứt mà. Anh có nghe em nói gì không vậy?”
Chử Huy ôm Lý Đài ấn xuống giường, kẹp cằm cô hôn lên.
Lý Đài không thể thích ứng được với nhịp hôn dữ dội của Chử Huy, rất nhanh đã thở không nổi, vừa cắn người vừa vùng vẫy lung tung.
“Làm loạn gì vậy?”
Nhỏ này uống rượu vào đúng là phiền thật.
Lý Đài đẩy Chử Huy không ra, liền đánh vào miệng anh, “Anh tránh xa em ra, em muốn đi ngủ rồi.”
“Em…”
Lý Đài không cho anh cơ hội nói, như cá trạch chui ra khỏi lòng anh, tự quấn chăn nằm sang một bên, thoải mái nói: “Em ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”
Tranh cãi với một con ma men thì chẳng có gì hay ho, Chử Huy tắt đèn, ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
“Em…”
“Muốn ngủ thì ngậm miệng lại.”
“Ừ thôi, chúc ngủ ngon.”
*
Lần thứ hai ngủ lại nhà Chử Huy, Lý Đài ngủ một giấc tự nhiên tỉnh, không gặp ác mộng.
Nhưng đã xảy ra chuyện còn kinh khủng hơn cả gặp ác mộng – tối qua cô đã quên phéng mất.
Sáng sớm trong nhà vẫn chỉ có mình Lý Đài, lần này cô không rời đi ngay, mở cửa đi một vòng các phòng, vừa đi vừa cố gắng nhớ lại mình có làm gì quá đáng không.
May mà, chỉ có cạnh giường phòng ngủ chính có cái sơ mi của Chử Huy bị rách một lỗ ở cổ tay áo, nhìn qua thì có vẻ bị cái gì đó cào rách, chuyện này chắc không liên quan đến cô đâu nhỉ.
Vừa bước vào quầy tạp hóa, cô còn chưa nhìn thấy người, đã nghe thấy giọng nói: “Cuối cùng thì em cũng về rồi, nhanh nhanh, em vào trông hàng đi, hôm nay anh có mấy cái video phải nộp.”
“Đợi chút đã,” Lý Đài gọi dừng bước chân vội vã của Trương Hạo Linh, “Tối qua… em… không làm gì kỳ lạ đúng không?”
“Kỳ lạ gì cơ? Không phải em nói bạn em ngoại tình với một người mù 5 năm, em định đi khuyên nhủ sao? Khuyên được chưa?”
Lý Đài còn chưa hiểu đây là câu chuyện gì, Trương Hạo Linh đã tiếp tục chạy lên lầu, “Nói sau đi, nói sau đi, trễ hơn nữa anh thực sự không nộp kịp mất.”
Chiều Đinh Hoa Sở đến quầy tạp hóa, hôm nay Trương Hạo Linh không rảnh chỉ dẫn cô, cô bèn ở dưới lầu cùng Lý Đài cắn hạt dưa, hai người đều có tâm sự nặng nề nên cũng không nói chuyện.
Lý Đài cứ nghĩ mãi về chuyện mình đã quên phéng, trước đây cô không uống rượu mấy, quên phéng cũng là lần đầu, hoàn toàn không có chút khái niệm nào về việc mình sẽ làm gì khi quên phéng.
Cô rất muốn hỏi Chử Huy, lại sợ nhỡ đâu mình thực sự làm gì đó quá đáng, người ta không nhắc đến, mình hỏi như vậy, chẳng phải là tự làm mình mất mặt sao?
Hơn nữa, Chử Huy đâu phải người có tính tình tốt, anh không nói gì, mình cũng không có vẻ đáng bị đánh, vậy có phải nghĩa là sau khi quên phéng mình cũng chỉ ngủ thôi, những gì không nên xảy ra đều không xảy ra phải không?
“Chắc là vậy đi.” Lý Đài lẩm bẩm.
“Thật sao?” Đinh Hoa Sở kinh ngạc kêu lên.
“Hả?” Lý Đài giật mình, nhìn Đinh Hoa Sở thấy mặt cô bé đỏ bừng, mắt mở to nhìn Lý Đài, chỉ trong giây lát Lý Đài nhìn sang, mắt cô bé lập tức ngấn nước, nước mắt như sắp rơi xuống đến nơi, “Sao… sao vậy, Sở Sở?”
“Chị.. có thật không ạ?” Đinh Hoa Sở hỏi với giọng nghẹn ngào.
“Cái gì? Không phải, Sở Sở, em đừng khóc, chị vừa rồi không nghe em nói, em nói gì chị không nghe thấy câu nào, trước tiên em đừng khóc, em nói lại lần nữa chị nghe xem.”
“Em… em hôm qua… thực sự với anh Hạo Linh…”
Mới nói được vài chữ, Đinh Hoa Sở đã bắt đầu nấc, Lý Đài thuận thế khuyên cô bé bình tĩnh lại đừng nói nữa.
Cô đoán được đại khái Đinh Hoa Sở định nói gì, chỉ là nghĩ đến quan hệ của mình với Trương Hạo Linh trước mặt người khác, giờ nói gì với Đinh Hoa Sở cũng không thích hợp, đành giả ngu thôi.
Đợi đến khi Đinh Hoa Sở bình tĩnh lại, Lý Đài nói: “Không có, hôm qua em không nôn lên người anh ấy, bọn chị cùng đưa em về nhà, em say rồi cũng ngoan lắm, không quậy lên cũng không nói lung tung, cứ như người gỗ ấy, chỉ đâu đi đó.”
“Thật… thật sao?”
“Thật mà.”
“Em thực sự không nói lung tung à?”
“Không có, chị còn lừa em làm gì? Em không tin, lát nữa Trương Hạo Linh xuống, em hỏi anh ấy xem.”
Nghe đến đây, gương mặt Đinh Hoa Sở vừa mới bình tĩnh lại lại đỏ bừng, nhanh chóng liếc nhìn về phía cầu thang nói: “Chị ơi, hôm nay em phải về nấu cơm, em về trước đây, mai lại đến tìm chị.”
“Ừ, về đi.”
Nút thắt trong lòng Đinh Hoa Sở đã được gỡ, còn Lý Đài thì phải làm sao đây?
Cô lại không nhịn được muốn bắt lấy một cách diễn đạt tỉ mỉ thử dò hỏi Chử Huy.
Xóa xóa rồi lại gõ gõ cả nửa ngày đều không hài lòng, trong khung chat đột nhiên bật ra một tin nhắn, Lý Đài suýt chút nữa đã trượt tay gửi đi bản nháp đang soạn dở.
Nhìn kỹ lại, đối phương gửi đến một tấm ảnh, trùng hợp là cô còn nhận ra loài cây trong ảnh nên trực tiếp trả lời luôn: “Đây là hoa thủy tiên lá nhỏ, góc tường ven đường đâu đâu cũng có, cái trong chậu hoa của này của anh hoặc là trồng để ngắm, hoặc là cỏ dại, cây cũ chết rồi nên nó chiếm chỗ.”
“Ừ.”
Lý Đài cắn ngón tay suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được lại nhắn: “Tối qua em không làm gì kỳ lạ đúng không?”
“Có lẽ vậy.”
“Có lẽ là sao?”
Mãi đến khi ăn xong bữa tối, Lý Đài vẫn chưa nhận được hồi âm. Cô có hơi hối hận đã hỏi một câu như vậy, giờ cô có vô số phỏng đoán táo bạo hơn về hành vi của mình tối qua.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko