Chương 4: Vui mừng

Sau một lúc lâu, ý thức bị va đập rải rác dần dần quay về, Lý Đài nhẹ nhàng xoay người cảm nhận một chút, phía dưới chỉ hơi khó chịu, có lẽ không bị thương.
Chử Huy dựa vào đầu giường hút thuốc thấy cô tỉnh, thuận miệng hỏi: “Trương Hạo Linh sắp ra tù rồi phải không?”
“Ừ, tháng sau.”
“Ngày mấy?”
“Ngày 23.”
“Nhớ rõ ghê.”
Lý Đài đã lấy lại sức, co mình trong chăn không đáp lại, tối nay Chử Huy rõ ràng không bình thường.
“Bên đó nói tình trạng của anh ta không tệ. Biểu hiện tốt, thân thể cũng ổn.”
Lý Đài liếc trộm anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Sau đó, Chử Huy lại hỏi một câu hôm nay cô đã bị hỏi một lần: “Anh ta ra tù thì hai người sẽ kết hôn sao?”
Dù anh hỏi vì lý do gì, Lý Đài cũng không muốn nằm trên giường anh bàn chuyện này, nên cô lại chọn im lặng.
Chử Huy cũng không thực sự muốn nghe câu trả lời, hút xong điếu thuốc cuối cùng, anh xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.
Nằm thêm một lúc nữa, Lý Đài ngồi dậy, giống như mọi lần trước đó, cô dọn dẹp phòng ngủ, vệ sinh cá nhân, mặc quần áo rồi lấy đồ, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Bên ngoài mưa đã bắt đầu rơi, mưa không lớn, nhưng gió rất to.
May mà Lý Đài kịp bắt chuyến xe buýt cuối cùng.
Từ Cảnh Viên về quầy tạp hóa không xa, xe buýt đi đi dừng dừng tầm nửa tiếng thì tới nơi, chỉ cần đi bộ đoạn đường trước và sau khi lên xe thôi, quần áo Lý Đài đã bị mưa làm ướt gần hết.
Về đến nhà cô không vội thay quần áo mà kiểm tra cửa sổ một lượt từ trên xuống dưới.
Cửa sổ cũ kỹ lâu năm vẫn không thể chống chọi nổi cơn mưa lớn triền miên này – cửa sổ sau tầng một có hơi bị dột.
May là không nghiêm trọng, cô dời hàng hóa xung quanh ra, tìm miếng vải tạm thời chặn lại. Lý Đài ngồi sau quầy thu ngân đảo mắt nhìn quanh.
Quầy tạp hóa nằm ở cổng bên cạnh một khu chung cư cũ, là một tòa nhà nhỏ cũ kỹ chiếm diện tích đất không lớn, trước đây do một cặp vợ chồng già kinh doanh, sau này hai cụ được con cái đón đi hưởng phúc, Lý Đài liền tiếp quản nơi này.
Trước đây tầng một cũng là một quầy tạp hóa, tầng hai để một đống đồ linh tinh.
3 năm trước, khi tiếp quản Lý Đài không có tâm trí đó, quầy tạp hóa vẫn tiếp tục mở, tầng hai dọn dẹp sơ sài, miễn sao ngủ được là được.
Mấy hôm trước cô đã nghĩ đến chuyện sửa sang lại căn nhà nhỏ này, cái gì nên sửa thì sửa, cái gì nên thay thì thay, tường cũng sơn lại, tầng một thì không nói, căn phòng ngủ tầng hai kia vẫn chất đống đồ linh tinh, Trương Hạo Linh về cũng không có chỗ để ngủ.
Giờ thì tốt rồi, đợi cơn mưa này qua đi, việc sửa chữa phải nhanh chóng được lên lịch trình.
Sự tình vẫn bị Lý Đài nghĩ quá đơn giản, công việc sửa sang của cô tuy không lớn nhưng rất phiền toái, lặt vặt, trong quầy tạp hóa lại có nhiều đồ lỉnh kỉnh, diện tích thi công rất hạn chế.
Tìm mấy đội sửa chữa đều không thương lượng được, lý do cũng rất thống nhất – thấy việc nhiều tiền ít.
Cuối cùng vẫn là chị Trương giới thiệu cho một người quen. Nhưng trong tay họ cũng còn việc khác, chỉ có 2 ngày sau mới có 4 ngày rảnh để có thể xếp một đội, không thì phải 2 tháng sau, Lý Đài không do dự chọn chọn bắt đầu sau 2 ngày.
Tranh thủ thời gian mua đủ vật liệu cần thiết, lúc thi công cô cũng luôn ở bên cạnh chỉ huy phối hợp, cố gắng không bỏ sót bất cứ điều gì.
*
Hơn 5 giờ chiều, điện thoại reo lên, Lý Đài tim đập thót.
Cô mở ra xem, quả nhiên là tin nhắn của Chử Huy, lại là một địa chỉ.
Xóa xóa rồi lại gõ gõ một hồi lâu, cô vẫn quyết định gọi điện lại để tỏ thành ý.
Trước đây cô đã từng từ chối Chử Huy một lần vì đang trong kỳ kinh nguyệt.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, nhưng không ai nói gì, chỉ có tiếng thở nhẹ.
“Xin chào.” Lý Đài mở lời dò hỏi.
“Ừm.” Một tiếng đáp lại rất nhẹ và ngắn gọn, nhưng vẫn có thể nhận ra là giọng của Chử Huy.
“Xin lỗi, hôm nay em có việc, không… đến được.”
“Có việc?”
“Vâng, cửa hàng em đang sửa chữa, tiến độ rất gấp, em phải ở lại trông coi nên tối nay em đến không được.”
Sau đó là một sự im lặng dài lâu, Lý Đài không chắc là Chử Huy không tập trung vào cuộc gọi, hay là cô nói sai điều gì làm anh không vui nên chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Nhưng cô đợi quá lâu, lâu đến mức bầu không khí yên lặng bất thường ở đầu dây bên kia theo sóng điện từ lan tỏa đến bên tai Lý Đài khiến cô bất an.
Siết chặt điện thoại, Lý Đài bắt đầu hoảng loạn, đang định đổi ý, đầu dây bên kia đã lạnh lùng nói một câu: “Vui vậy à?” rồi cúp máy.
Cuộc gọi bị cắt đứt dứt khoát lại đột ngột, không cho Lý Đài một chút cơ hội đọc được không khí đầu bên kia.
3 năm qua, cô và Chử Huy gần như toàn giao tiếp trên giường, thông qua phương thức giao tiếp duy nhất là chuyện chăn gối, cô chỉ hiểu được Chử Huy lạnh lùng độc đoán, ít nói, ghét phiền phức, cô cũng luôn nghe lời giữ quy tắc.
Đây là lần đầu tiên, Lý Đài không phải vì kỳ kinh nguyệt mà từ chối anh, lại đúng lúc Trương Hạo Linh sắp ra tù, cô sợ nhỡ đâu mình thực sự chọc giận Chử Huy, khiến việc Trương Hạo Linh ra tù có biến số.
Đây là lần đầu tiên, cô hy vọng Chử Huy ngoài lúc trên giường có thể là một quý ông.
5 ngày sau đó Chử Huy đều không liên lạc với Lý Đài.
Sự bất an của Lý Đài đạt đến đỉnh điểm, đến mức khi nhận được tin nhắn từ thư ký của Chử Huy, cô thực sự vui mừng và thở phào nhẹ nhõm.
Thư ký Vương gửi tin nhắn lúc chưa đến 4 giờ, 15 phút sau, xe anh đã đỗ ở ven đường cách quầy tạp hóa một ngã tư.
Chử Huy không ở trên xe, hướng xe chạy cũng không phải Cảnh Viên, Lý Đài cũng ngoan ngoãn không dám hỏi nhiều.
Thư ký Vương đưa Lý Đài đến một cửa hàng hàng hiệu trong trung tâm thương mại lớn gần đó, nói tối nay cô phải đi cùng Chử Huy tham dự một bữa tiệc, bảo cô chọn một bộ quần áo.
Mấy năm nay, Lý Đài luôn giữ quy tắc không lấy của Chử Huy một sợi chỉ, giờ tùy tiện lật vài cái mác cô đã hiểu, quy tắc quả nhiên đều là để phá vỡ.
Nghĩ đến thân phận của mình, Lý Đài chọn một chiếc váy ngắn cổ chữ V sâu, chữ V kéo dài đến rốn, ngắn đến mức lộ cả mông. Mặc vào thực sự không thoải mái nên cô lại khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng dài.
Thay xong quần áo, Lý Đài hỏi ý kiến thư ký Vương, thư ký Vương cũng không dám nhìn cô.
Theo những gì thư ký Vương biết, tối nay tuy có không ít người tham dự bữa tiệc nhưng lại mang tính chất riêng tư, có lẽ lãnh đạo của anh có sở thích này? Nên cuối cùng anh cũng không nói gì nhiều, chỉ cúi đầu quẹt thẻ thanh toán.
Ra khỏi cửa hàng hàng hiệu, Lý Đài lại được đưa lên studio trang điểm trên lầu, chuyên viên trang điểm dựa theo trang phục, trang điểm cho cô một outlook có phần hơi ma mị.
Bữa tối được tổ chức tại một hội sở tư nhân, vừa bước vào cửa Lý Đài đã nhận ra ánh mắt kỳ lạ của thư ký Vương là vì sao, nhìn quanh một lượt, quần áo và lớp trang điểm của cô quả thực hơi quá nổi bật.
Nhưng cô không quan tâm, những người khác có mặt ở đây cô đều chưa từng gặp, sau này cũng không có cơ hội gặp lại, với cô điều quan trọng nhất là phục vụ Chử Huy cho thật tốt.
Chử Huy đang nói chuyện với người khác, vừa nhìn thấy Lý Đài khuôn mặt vốn không có mấy biểu cảm lập tức lạnh đi vài phần, anh đánh giá cô vài lần rồi quay đầu tiếp tục trò chuyện với người ta.
Lý Đài bước qua, không vội vàng chạm vào anh như những cô gái bán hoa quấn lấy người mua hoa trên đường phố, cho dù mặt Chử Huy lạnh cỡ nào, cô cũng bám sát theo anh từng bước.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko