Chương 9: Tức giận (H)

Chử Huy không để Lý Đài đợi quá lâu, vừa ăn xong bữa trưa chủ nhật, cô đã nhận được tin nhắn gọi đến. Lần này không quan tâm là thời gian có ngoài ý muốn, Lý Đài lập tức đóng cửa hàng, đến thẳng Cảnh Viên.
Vừa mở cửa, Chử Huy đã buông một câu: “Em đợi anh một lát.” rồi bước nhanh vào phòng đọc sách.
Lý Đài ngồi trên ghế sofa đợi gần một tiếng anh mới đi ra, đưa cho Lý Đài một cái túi rồi nói ngắn gọn: “Đi.”
Xách theo cái túi, cô đi theo anh đến trung tâm thương mại, khi đến tầng quần áo nữ Lý Đài bắt đầu đánh trống trong lòng.
Vào một cửa hàng chuyên doanh, Chử Huy hào phóng chỉ liền 7, 8 bộ quần áo, Lý Đài bị đẩy vào phòng thử đồ thay từng bộ, không có ngoại lệ – tất cả đều không đẹp.
Chử Huy nhíu mày trừng mắt nhìn người phụ nữ mặc váy liền thân mới nhất mùa này, nhìn kiểu gì cũng giống như một a hoàn độc ác mưu hại tiểu thư ý đồ thay mận đổi đào.
Lý Đài vốn đã thấy cả người khó chịu, bị Chử Huy trừng mắt như vậy càng cảm thấy chỗ nào cũng không ổn. Cuối cùng nhân viên bán hàng cũng không nhìn nổi, mạnh dạn đề xuất một bộ áo ngắn váy ngắn.
Bộ đồ may cắt đơn giản gọn gàng, màu sắc tươi sáng, tôn lên vẻ thanh xuân tràn đầy như một sinh viên đại học mới tốt nghiệp chưa từng trải của Lý Đài.
Chử Huy vẫn không hài lòng, nhưng anh thực sự không có con mắt thẩm mỹ đáng tin cậy, đành phải miễn cưỡng chấp nhận.
Mua xong quần áo, họ lại vào cửa hàng trang sức.
Hậu quả của việc nhận quà lần trước không vui vẻ cho lắm, lần này nếu tăng thêm trang sức, đương nhiên cũng sẽ gia tăng linh cảm bất thường của Lý Đài. Vì vậy dù cô nhân viên quầy nói năng lưu loát đến đâu, gương mặt lấp lánh châu báu trong gương vẫn luôn vô cảm.
Lần này Chử Huy sảng khoái nhìn cô thử vài cái rồi kiên quyết quẹt thẻ mua một đôi hoa tai kim cương.
Nhìn thấy Lâm Diệp Nhiên đang hút thuốc ở cửa nhà hàng, nỗi bất an trong lòng Lý Đài đã chuyển hoá thành cảm giác tê dại ở tầng sinh lý.
“Tôi tưởng còn phải đợi một lúc nữa, không ngờ các cậu cũng đến sớm.” Lâm Diệp Nhiên cười chào Lý Đài, “Lý Đài hôm nay đẹp thật đấy.”
Lý Đài chỉ mỉm cười với anh, rồi im lặng lùi nửa bước ra sau lưng Chử Huy, không nói gì.
Lâm Diệp Nhiên không để ý mà tiếp tục nói: “Đã đến cả rồi thì vào trong đi.”
Chử Huy nhìn đồng hồ nói: “Còn một người nữa, vào trong đợi…”
“Không cần đợi, em đến rồi.”
Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía thang máy.
“Sao mọi người đều đến sớm thế, triển lãm hôm nay chán thật, chi bằng đến đây đợi cho rồi.” Cô gái trẻ xinh đẹp mặc áo phông quần short bước tới, thân mật chào hỏi Chử Huy, “Lâu rồi không gặp.”
Chử Huy cũng cười với cô, “Đến sớm cả rồi thì vào trong đi.”
*
Bàn bốn người đã được đặt trước, đó là một chiếc bàn vuông mà mỗi người ngồi một bên.
“Chào cô, tôi là Đới Hiểu.” Vừa ngồi xuống, Đới Hiểu đã nhiệt tình chào hỏi Lý Đài.
“Chào cô, tôi là Lý Đài.”
“Cô thật xinh đẹp.”
Lời khen này đến bất ngờ, Đới Hiểu nhìn qua đã biết là một tiểu thư nhà giàu, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất xuất chúng.
“Cảm ơn, vẫn là cô đẹp hơn.”
Đới Hiểu cười một cách hào phóng rồi lại hỏi: “Cô là bạn gái của Chử Huy à?”
“Không phải.” Lý Đài điên cuồng lắc đầu.
Đới Hiểu không tiếp tục chủ đề này, quay sang Chử Huy chìa tay nói: “Nếu đây là buổi xem mắt của chúng ta, vậy không phải nên để em gọi món sao?”
Lý Đài kinh ngạc, nhưng khéo léo kiểm soát bản thân không nhìn sang Chử Huy, liếc sang Lâm Diệp Nhiên đáng lẽ phải “thừa thãi” như cô.
Lâm Diệp Nhiên như không nghe thấy, vẻ mặt không đổi gật đầu cảm ơn nhân viên phục vụ đang rót nước cho anh.
Chử Huy đưa thực đơn cho Đới Hiểu, lại đưa đôi hoa tai vừa mua và cái túi Lý Đài xách suốt đường, “Chào mừng về nước, đây là quà về nước và đồ mà em yêu cầu.”
Nhìn logo trên túi đựng hoa tai, Đới Hiểu nhướn mày: “Em về nước được hơn một tuần rồi, quà muộn thế này đáng lẽ phải đắt hơn một chút chứ.” Rồi nhìn Lâm Diệp Nhiên vẫn chưa nói câu nào mà hỏi: “Quà của anh đâu?”
Lâm Diệp Nhiên sững người, mặt đầy vẻ áy náy nói: “Xem trí nhớ của anh này, quên chuẩn bị mất rồi, để lần sau đi, lần sau nhất định bù lại.”
“Anh biết em đã trở về rồi à?”
“Ừ, trước đó có nghe cha nuôi nhắc qua vài lần.”
“Biết từ trước sao còn quên? Là quên hay là không để ý đây?”
Chử Huy lên tiếng trước khi Lâm Diệp Nhiên mở miệng: “Gọi món trước đi, tôi đói rồi.”
Bữa cơm này Lý Đài ăn thoải mái hơn tưởng tượng, thậm chí còn hơi tiếc là không có chuyện thú vị gì.
Chử Huy vẫn ít nói như mọi khi, Lâm Diệp Nhiên suốt bữa ăn đều ung dung lịch thiệp, ngược lại Đới Hiểu lần đầu gặp mặt lại nói chuyện với cô không ngừng.
Lý Đài, một người dân bình thường mở quầy tạp hóa lần đầu tiếp xúc với một tiểu thư danh giá là những điều được tận mắt thấy, tận tai nghe, cũng coi như mở mang tầm mắt.
Sau bữa ăn Lý Đài lần lữa ra cuối cùng, mọi người đều tự lái xe đến, cô nắm chặt tay tự hỏi mình có nên tự về nhà không, ít nhất không nên lên xe Chử Huy.
Cô không hiểu mấy đường vòng của ba người bọn họ, cũng không muốn tham gia, chỉ là bữa cơm này nếu đã là một buổi mai mối, vừa xong đã lên xe Chử Huy, về tình về lý đều không thích hợp. Còn chưa kết luận xong, cô đã bị Chử Huy đang giữ nút mở cửa thang máy chờ đợi giơ ánh mắt cảnh cáo.
Đến bãi đỗ xe, Lâm Diệp Nhiên và Đới Hiểu đều thoải mái rời đi, Lý Đài cuối cùng vẫn phải lên xe Chử Huy.
Xe chạy thẳng đến Cảnh Viên, Lý Đài tắm xong bước vào phòng ngủ, Chử Huy đã ngồi trên giường xem điện thoại, Lý Đài vào cửa anh cũng không ngẩng đầu, chỉ thuận tay cầm một cái gối ôm ném xuống chân.
Quỳ trên gối ôm, Lý Đài vén áo choàng tắm lên, cúi đầu ngậm lấy dương v*t của anh.
côn th*t từ từ cương cứng rồi phồng to, miệng căng ra ngày càng đầy, nuốt vào nhả ra cũng dần dần khó khăn, thấy tư thế Chử Huy nhìn chằm chằm điện thoại vẫn không đổi, dường như cũng không mấy để ý đến động tác của cô, Lý Đài liền muốn lười biếng.
Cô nhẹ nhàng tựa đầu lên đùi Chử Huy, ngậm quy đầu to lớn liếm láp có lúc có lúc không.
Chưa liếm được mấy cái, Lý Đài bị nắm cằm với tư thế đang ngậm, lại qua vài giây, Chử Huy ném điện thoại, cúi đầu hỏi: “Ngon không?”
Lý Đài muốn lùi ra, Chử Huy lại không cho, tiếp tục nói: “Muốn gây chú ý với Lâm Diệp Nhiên thì nghĩ xem làm sao để anh ta chọn em chứ không chọn Đới Hiểu.”
Lý Đài miệng không thể nói, chỉ có thể ngậm đầu nấm ngẩng mắt nhìn anh.
Chử Huy vuốt ve cằm cô, ánh mắt tối tăm, giọng nói không rõ cảm xúc, lại hỏi cô: “Giận à?”
Cô không hiểu câu hỏi này nên cũng không thể hỏi lại, Lý Đài chỉ có thể lắc đầu nhẹ.
Chử Huy cúi đầu đối mặt với Lý Đài đang ngậm lấy mình với ánh mắt vô tội, một lúc sau anh nhếch khóe miệng, bóp mở miệng cô, đem dương v*t đâm thật sâu, mạnh mẽ đẩy vào mấy cái.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko