Chương 13: Lần Đầu Giao Phong Cân Sức Ngang Tài

“Không thể phủ nhận, Nhan Trầm Ngư này quả thật có chút năng lực, nhưng đối đầu với Nhan Lạc Tuyết, nàng chắc chắn Sẽ thất bại.”

Một vị giáo viên lắc lắc đầu nói.

Nhan Trầm Ngư có thể trong thời gian ngắn như vậy bước vào Ngưng Nguyên cảnh trung kỳ, xác thực thật không đơn giản.

Nhưng đối đầu với Nhan Lạc Tuyết có tu vi Ngưng Nguyên cảnh hậu kỳ, nàng không có một phần cơ hội chiến thắng.

“.

.

.”

Triệu Vô Cực cũng thở dài trong lòng, không cho rằng Nhan Trầm Ngư có thể thắng.

Nhan Lạc Tuyết không đơn giản chỉ là cảnh giới ở trên nghiền ép Nhan Trầm Ngư, khả năng là ở công pháp, pháp bảo, cũng có thể hình thành áp chế cực lớn, bởi vì nàng là đệ tử của Phượng Hoa.

Thực lực của Phượng Hoa vốn là sâu không lường được, tùy tiện cho Nhan Lạc Tuyết một chút đồ vật, liền đủ để cho nàng nghiền ép tất cả người trẻ tuổi ở đây.

Chung Thần Tú không để ý quá nhiều tới suy nghĩ của mọi người.

Nhan Trầm Ngư và Nhan Lạc Tuyết trên diễn võ trường nhìn nhau đã thấy ghét, cho nên không nói nhảm chút nào, trực tiếp động thủ.

Các nàng cũng không vừa vào trận đã tế ra pháp bảo, mà trực tiếp dùng lực lượng giao thủ.

Quyền chưởng đối đầu, hai đạo lực lượng kinh khủng bao phủ khắp nơi, toàn bộ diễn võ trường chấn động, trên mặt đất xuất hiện một đạo vết nứt.

Oanh!

Sửa một chiêu, Nhan Trầm Ngư và Nhan Lạc Tuyết đều lui về sau ba bước.

“Tê! Nhan Trầm Ngư, mạnh như vậy sao?”

Tất cả học viên đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Một số người từng sỉ nhục Nhan Trầm Ngư, thân thể càng run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng.

Nhan Trầm Ngư biểu hiện bất phàm như vậy, chuyện này đối với bọn họ mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì, nếu đối phương muốn tìm bọn họ tính sổ, bọn họ nên làm thế nào?

“Lần đầu giao phong, vậy mà cân sức ngang tài?”

Vẻ mặt của tất cả giáo viên đều cứng lại, bị lực lượng của Nhan Trầm Ngư doạ sợ.

Ngưng Nguyên cảnh trung kỳ đối đầu với Ngưng Nguyên cảnh hậu kỳ, vậy mà không rơi vào hạ phong?

Bọn họ đã đánh giá thấp Nhan Trầm Ngư, tuy chỉ có tu vi Ngưng Nguyên cảnh trung kỳ, nhưng chiến lực của nàng, chỉ sợ có thể sánh ngang với Ngưng Nguyên cảnh hậu kỳ.

Nhìn lầm, hạ phẩm thủy thuộc tính đạo ấn, chẳng lẽ mạnh như vậy sao?

“Lạc Tuyết không dùng toàn lực, nhiều nhất là năm phần lực lượng.”

Phượng Hoa lắc đầu.

“Năm phần sao? Ngược lại là hơi yếu, nàng phải dùng từ toàn bộ lực lượng mới được.”

Chung Thần Tú nhẹ giọng nói.

Phượng Hoa liếc mắt nhìn Chung Thần Tú, cười cười, cũng không phản bác.

Nếu như Nhan Lạc Tuyết dùng từ toàn bộ lực lượng, thì Nhan Trầm Ngư cũng không đơn giản là chỉ lui về sau ba bước như vậy, mà là bay thẳng ra diễn võ trường.

“Ngươi vậy mà có thể ngăn cản năm phần thành lực lượng của ta?”

Nhan Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn Nhan Trầm Ngư.

“Một kích vừa rồi vậy mà dùng năm phần lực lượng? Ngược lại để cho ta có hơi thất vọng, nếu ngươi dùng toàn bộ lực lượng, có lẽ ngươi thất bại sẽ không quá khó coi.”

Nhan Trầm Ngư thở ra một câu.

Chỉ thấy thân ảnh của nàng lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Nhan Lạc Tuyết, một cái đá ngang, trực tiếp quét ra.

“Thật nhanh!”

Trong lòng Nhan Lạc Tuyết giật mình, không kịp tránh né, chỉ có thể đem hai tay đặt ở trước người ngăn cản.

Ầm!

Một chân của Nhan Trầm Ngư trực tiếp đá vào trên cánh tay của Nhan Lạc Tuyết, một cỗ cự lực đánh tới, thân thể của Nhan Lạc Tuyết run lên, lùi lại hai bước.

Nhưng phản ứng của nàng cũng cực kỳ nhanh, một chưởng oanh ra, một đạo cột sáng màu trắng đánh về phía Nhan Trầm Ngư.

Xoẹt xoẹt!

Trong nháy mắt thân ảnh của Nhan Trầm Ngư đã biến mất tại chỗ, Một chiêu của Nhan Lạc Tuyết đánh vào hư không.

Oanh!

Nhan Trầm Ngư giống như quỷ mị, tốc độ cực nhanh, không ngừng phát động công kích đối với Nhan Lạc Tuyết.

Tuy cảnh giới của Nhan Lạc Tuyết cao hơn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu có hạn, giờ phút này lại có chút luống cuống tay chân.

Sau hơn mười chiêu.

Trên thân Nhan Lạc Tuyết bạo phát một cỗ uy áp kinh khủng, nhất thời đem Nhan Trầm Ngư đẩy lui.

“Đánh đủ rồi?”

Nhan Lạc Tuyết nhìn về phía Nhan Trầm Ngư, trên người tản phát lấy kinh khủng hàn khí, trong nháy mắt toàn bộ diễn võ trường đều bị đóng băng.

“Cam lòng dùng toàn lực?”

Nhan Trầm Ngư lạnh nhạt nói.

“Chiến đấu tiếp, quá mức nhàm chán, vẫn nên kết thúc sớm đi.”

Nhan Lạc Tuyết bắt quyết, chung quanh xuất hiện rất nhiều mũi tên băng lít nha lít nhít, nhìn một cái, có chừng hàng trăm cây.

“Đúng vậy! Làm nóng người xong rồi.”

Nhan Trầm Ngư trả lời một câu, vừa rồi chỉ là tùy tiện làm nóng người, tiếp theo mới là thật.

“Băng sương chi tiễn, đi!”

Nhan Lạc Tuyết vung tay lên, hàng trăm mũi tên băng nhất thời bùng nổ bắn về phía Nhan Trầm Ngư, mang theo lực phá hoại cực kỳ đáng sợ.

“Tịnh Liên Tam Thức!”

Nhan Trầm Ngư bắt quyết.

Oanh!

Trên không hiện lên một đoá hoa sen màu xanh, nụ hoa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nở rộ, toàn bộ mười hai cánh hoa, mỗi một cánh đều mang theo lực lượng đáng sợ.

“Đệ nhất thức, Thập Nhị Phẩm Thanh Liên.”

Nhan Trầm Ngư bắt quyết, tiện tay vung lên.

Oanh!

Mười hai cánh hoa, giống như mười hai thanh trường kiếm, hóa thành ánh sáng màu xanh b ắn ra.

Ầm ầm!

Một trăm mũi tên băng và mười hai cánh hoa va chạm nhau, từng đợt tiếng nổ mạnh vang lên, mặt đất vỡ nát.

Băng tiễn không ngừng bạo liệt, cánh sen lại vô cùng sắc bén, không tổn hại chút nào.

“Đây là.

.

.”

Vẻ mặt của Các vị giáo viên chấn động, Nhan Trầm Ngư có thể đấu với Nhan Lạc Tuyết lâu như vậy, đã đủ đáng sợ.

Bây giờ thi triển võ kỹ, lại cũng bất phàm như thế.

Bọn họ không khỏi nhìn về phía Chung Thần Tú, hắn vậy mà có thể đưa cho Nhan Trầm Ngư võ kỹ dạng này, Chung Tàng Phong sung túc như vậy sao?

Trên mặt Phượng Hoa cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ là ngoài ý muốn, bởi vì hắn cũng cho Nhan Lạc Tuyết một môn võ kỹ vô cùng cường đại, đối phương vẫn còn chưa thi triển đây.

“Hai cô bé này, cũng không tệ!”

Triệu Vô Cực nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán thành.

Oanh!

Băng tiễn tiêu tán, mười hai cánh hoa bay vụt về phía Nhan Lạc Tuyết.

“Băng phong chi tường!”

Nhan Lạc Tuyết nhanh chóng bắt quyết, một bức tường băng xuất hiện, ngăn mười hai cánh Thanh Liên.

“Hừ! Chỉ là tường băng, chống đỡ được sao?”

Nhan Trầm Ngư lạnh lùng nói, nàng tiện tay vung lên, mười hai cánh hoa thanh liên ngưng tụ thành một lốc xoáy hình con thoi, điên cuồng xoay tròn.

Răng rắc!

Tường băng bị đánh nát, lốc xoáy hình con thoi đánh phía Nhan Lạc Tuyết.

Nhan Lạc Tuyết đứng yên tại chỗ, lực lượng trên thân điên cuồng tăng vọt, giờ khắc này, nàng không còn lưu thủ, lực lượng toàn thân triệt để bạo phát.

Lúc lốc xoáy bay tới, nàng vươn tay ra, vậy mà một phát bắt được lốc xoáy.

Răng rắc!

Chỉ thấy nàng ra sức bóp, lốc xoáy bị bóp nát, hóa thành ánh sáng xanh rồi tiêu tán.

“.

.

.”

Thân thể Nhan Trầm Ngư run lên, ánh mắt hơi ngưng tụ.

“Băng Phượng!”

Ánh mắt Nhan Lạc Tuyết lạnh lùng, khẽ nhả hai chữ.

“Vèo vèo!”

Một đầu băng tinh phượng hoàng phóng lên trời, già thiên tế nhật, khí thế hùng hồn.

Hàn khí ở xung quanh, mãnh liệt hơn mấy lần, mặt đất đều bị đóng băng, không gian bị đông cứng, lạnh lẽo dị thường.

“Đi!”

Nhan Lạc Tuyết mặc một thân váy trắng, uyển chuyển như Nữ Thần Băng, nàng nhẹ nhàng nâng tay lên.

Băng Tinh Phượng Hoàng đột nhiên nhào về phía Nhan Trầm Ngư, lay động cánh, mang theo một trận kình phong cuồng bạo, tựa hồ muốn xé rách không gian, uy thế cực kỳ đáng sợ.

Móng vuốt sắc bén, muốn phá nát thiên địa, hung mãnh dị thường.

“Cái này.

.

.

Đây là công kích mà Ngưng Nguyên cảnh có thể thi triển sao?”

Các vị giáo viên không khỏi tê cả da đầu, ánh mắt nhìn về phía Nhan Lạc Tuyết tràn đầy sợ hãi.

Phượng Hoa cười nhạt một tiếng, lúc này đã là gì?

Chiêu Lợi hại hơn còn chưa thi triển đây này.

Chung Thần Tú cũng nở nụ cười nghiền ngẫm.

Nhan Trầm Ngư cũng tương tự, thủ đoạn lợi hại hơn cũng chưa thi triển đi ra, át chủ bài cuối cùng của đối phương không phải Tịnh Liên Tam Thức, mà là.

.

.