Chương 17: Hoàng Thành Chung Gia Quận Chúa Từ Hôn

“Ngu xuẩn!”

Một số người trẻ tuổi lắc đầu, cảm thấy lựa chọn của Nhan Trầm Ngư quá mức ngu xuẩn.

Làm đồ đệ của một vị cường giả Tử Phủ cảnh có cái gì không tốt?

Đây cơ duyên to lớn.

Nàng lại còn cự tuyệt!

Nàng lại còn muốn chọn một tên phế vật làm sư tôn?

“Ngươi.

.

.

Trẻ nhỏ không dễ dạy! Thiên phú của Ngươi vốn dĩ đã kém, tên tiểu tử Chung Thần Tú này bất quá chỉ là một người bình thường, hắn có thể dạy ngươi cái gì?”

Uông trưởng lão bị từ chối, cảm thấy rất mất mặt, không khỏi có chút tức giận.

Chung Thần Tú lạnh nhạt nói: “Nhận thức của ta xác thực có hạn, nhưng Tàng Phong điện của ta cũng có một vị trưởng lão Tử Phủ cảnh, Uông trưởng lão có thể dạy, Tàng Phong điện của ta cũng có thể dạy!”

Nếu như Nhan Trầm Ngư lựa chọn Uông trưởng lão, hắn sẽ không nói thêm cái gì.

Nhưng là bây giờ đối phương quyết định tiếp tục ở bên cạnh hắn, hắn đương nhiên sẽ không để người ngoài khoa tay múa chân.

“Ngươi.

.

.”

Thần sắc của Uông trưởng lão đọng lại, còn thật sự không thể phản bác.

Đúng nha, đừng quên chủ nhân chân chính của Tàng Phong điện là ai.

Chính là lão gia hỏa Chung Tàng Phong kia, là tồn tại Tử Phủ cảnh đỉnh phong, nếu so sánh thì lão mạnh HƠN.

CÁC giáo viên cũng là lộ ra vẻ chợt hiểu.

Như thế xem ra, lựa chọn của Nhan Trầm Ngư, kỳ thật cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Uông trưởng lão trầm mặt nói: “Ta thừa nhận quả thật Chung Tàng Phong có chút thực lực, nhưng những năm này hắn đều ở bên ngoài, rất ít về Thánh Đạo học viện, hắn làm sao có thể sẽ dạy tiểu nha đầu này tu luyện?”

“Đây là chuyện của Tàng Phong điện chúng tôi, cũng không nhọc Uông trưởng lão phí tâm.”

Chung Thần Tú thản nhiên nói.

“.

.

.”

Nhan Trầm Ngư nhu thuận đi theo bên cạnh Chung Thần Tú.

“Hừ! Cứ chờ xem, rất nhanh thôi ngươi sẽ rõ ràng lựa chọn của mình đến cùng ngu xuẩn đến cỡ nào.”

Uông trưởng lão trừng mắt liếc Nhan Trầm Ngư một cái, liền tùy ý lựa chọn một người đệ tử.

Nàng muốn để cho vị đệ tử này của mình, hung hăng chèn ép Nhan Trầm Ngư, để cho đối phương hiểu rõ lựa chọn lúc này nực cười cỡ nào.

Thấy tất cả trưởng lão đều không chọn đệ tử nữa.

Vẻ mặt Triệu Vô Cực nghiêm túc nói: “Bây giờ tuyên bố chuyện cuối cùng, ba tháng sau, chính là đại hội trảm yêu ba năm tổ chức một lần, tân sinh lọt vào mười vị trí đầu bảng sẽ cùng tham gia, trong khoảng thời gian này, mọi người phải chuẩn bị kỹ càng.”

“Đại hội Trảm yêu!”

Trong lòng mọi người ngưng tụ.

“.

.

.”

Trong mắt Chung Thần Tú lóe lên một đạo tinh quang, cơ duyên ở ngay trong đại hội trảm yêu.

Đại hội Trảm yêu, hung hiểm khó lường, tự nhiên không thể để học viên tham gia một mình.

Đến lúc đó các giáo viên tương ứng cũng phải tiến vào lược trận, vừa vặn để hắn mưu đồ đồ vật trong đó.

“Được rồi! Mọi chuyện đã công bố, mọi người tan cuộc.”

Triệu Vô Cực khua tay nói.

.

.

Trên đại lộ trong học viện…

“Ngươi chọn để ta vẫn làm sư tôn của ngươi, để cho ta cảm thấy có hơi ngoài ý muốn.”

Chung Thần Tú nhìn về phía Nhan Trầm Ngư.

“Cảm động sao?”

Nhan Trầm Ngư nâng chiếc cằm trắng như tuyết lên, trên mặt nở nụ cười đắc ý, dù sao thì nàng lại lần nữa chọn Chung Thần Tú.

“Chẳng qua là cảm thấy thiên phú của ngươi quá kém, lại phải hao phí không ít tài nguyên.”

Chung Thần Tú lắc đầu.

“.

.

.”

Nhan Trầm Ngư trợn mắt liếc hắn một cái, lấy ra hai bình đan dược: “Bây giờ ta có tài nguyên.”

“Những đan dược này, còn không đủ để cho ngươi bước vào Ngưng Nguyên cảnh hậu kỳ.”

Chung Thần Tú nhẹ giọng nói.

“Nếu ta thật sự bước vào Ngưng Nguyên cảnh hậu kỳ, khả năng Nhan Lạc Tuyết đã bước vào Luyện Hư cảnh.”

Tâm tình của Nhan Trầm Ngư có hơi phức tạp.

Chung Thần Tú bật cười nói: “Trước đó tốc độ đột phá của nàng ta quá nhanh, căn cơ còn không ổn định, kinh nghiệm chiến đấu cũng không đủ, trong khoảng thời gian này, nhất định Phượng Hoa sẽ mang nàng đi củng cố cơ sở, cho nên hắn sẽ không để cho nàng ta bước vào Luyện Hư cảnh nhanh như vậy.”

Ngưng Nguyên cảnh, chính là thời điểm đặt nền móng, giai đoạn này cơ sở không vững chắc, sau này tu luyện, cũng dễ dàng xảy ra vấn đề lớn.

Nếu như đối phương tu luyện Hồng Mông Đạo Kinh, đương nhiên sẽ không xuất hiện loại tình huống này, đáng tiếc đạo kinh đã bị mình lấy đi.

“Vậy ta vẫn còn có hi vọng.”

Ánh mắt của Nhan Trầm Ngư sáng lên.

“Cách trảm yêu đại hội còn khoảng thời gian ba tháng, ngươi chuẩn bị một chút là được.”

Chung Thần Tú khẽ nói.

Trong khoảng thời gian này có thể Nhan Lạc Tuyết sẽ không đột phá, nhưng sau khi tiến vào trảm yêu chi địa, liền khó nói chắc.

“Vâng!”

Nhan Trầm Ngư trả lời.

Kiếp trước, ngay cả tư cách tham gia đại hộ trảm yêu nàng cũng không có, lần này nàng nhất định phải chuẩn bị cẩn thận một phen.

Đại hội trảm yêu là đại hội do Thánh Đạo học viện vào Thiên Vũ Học Viện liên hợp tổ chức, một số yêu nghiệt của hai đại học viện đều sẽ hiện thân, cạnh tranh cực kỳ kịch liệt.

Chung Thần Tú hơi trầm ngâm, nhân tiện nói: “Ta sẽ phân phối một chút thời gian ba tháng này cho ngươi, tháng đầu tiên, thử dùng đan dược đột phá; tháng thứ hai, tu luyện Thanh Liên Kiếm Quyết, môn kiếm quyết này sử dụng phối hợp với Tịnh Liên Tam Thức, sẽ có hiệu quả không tưởng tượng nổi; tháng thứ ba, đi đấu trường thú ma luyện.”

“Rõ rồi ạ!”

Vẻ mặt Nhan Trầm Ngư nghiêm túc.

“Ngươi về Tàng Phong điện tiếp tục tu luyện, ta đi ra ngoài một chuyến.”

Chung Thần Tú rời đi.

.

.

Hoàng thành, Chung gia.

“.

.

.”

Chung Thần Tú nhìn phủ đệ to lớn trước mắt, trong lòng không khỏi hơi xúc động.

Bảy mươi năm trước, lão gia tử Chung Tàng Phong một thân một mình đến Đại Hạ hoàng thành, ở đây an thân lập nghiệp, tự tay sáng lập Chung gia.

Hiện tại Chung gia, cũng được coi là một gia tộc nhất, có không ít tu luyện giả tọa trấn, đương nhiên, nếu so sánh với những thế gia có truyền thừa từ ngàn năm trước, nội tình của Chung gia còn hơi không đủ.

“Thiếu gia, cuối cùng người cũng trở về, gia chủ bọn họ đang muốn đi tìm người đây.”

Hộ vệ ở phía sau cửa, nhìn thấy Chung Thần Tú trở về, vẻ mặt không kìm được vui mừng, liền vội vàng tiến lên.

Chung Thần Tú cười nhạt hỏi: “Là Hồng Lăng quận chúa đến từ hôn phải không?”

“Thiếu gia.

.

.

Người biết cả rồi ư?”

Hộ vệ hơi ngạc nhiên.

“Chuyện có bao lớn chứ?”

Chung Thần Tú mỉm cười, cất bước đi vào trong.

Trong đại điện Chung gia.

Sắc mặt của Gia chủ Chung Nam Thiên và một đám trưởng lão đều vô cùng âm trầm.

Mà ở một bên chính là Tô Hồng Lăng, Tô vương gia và mấy vị trưởng lão Tô Vương phủ.

“Tô Mục huynh, lần này từ hôn, là ý của ngươi, hay là ý của Tô lão gia tử?”

Chung Nam Thiên trầm giọng hỏi.

Hôn sự giữa Chung Thần Tú và Tô Hồng Lăng, là do Chung Tàng Phong và Tô lão gia tử quyết định.

Bây giờ Tô Mục lại mang theo Tô Hồng Lăng đến từ hôn, quả thực là không để Chung gia vào mắt.

“Nam Thiên bá bá, việc này chính là ý của ta, ta và Chung Thần Tú vốn dĩ không hợp, nếu miễn cưỡng ở bên nhau, sẽ chỉ khiến đôi bên khó chịu.”

Tô Hồng Lăng mở miệng nói.

Nàng đã chịu đủ sự dây dưa của tên bại hoại cặn bã Chung Thần Tú kia, bây giờ chỉ muốn đem mối hôn này lui.

“Nam Thiên huynh, Hồng Lăng đối việc hôn sự này cực kỳ mâu thuẫn, thậm chí còn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tu luyện của nàng, Đan Thần Tử điện chủ không ít lần phản ánh việc này với ta.”

“Làm phụ thân, ta đương nhiên không nguyện ý nhìn nữ nhi của mình tiếp tục như vậy, cho nên chuyện từ hôn, mong rằng Nam Thiên huynh sẽ đáp ứng.”

Tô Mục nhẹ giọng nói.

Chung Nam Thiên lạnh lùng chế giễu: “Thật là thế này phải không? Sao ta lại nghe nói, hình như nha đầu Hồng Lăng này và một tên tiểu tử của Tần Vương phủ rất thân cận đâu?”

Vì sao Tô Mục và Tô Hồng Lăng dám đến từ hôn?

Thứ nhất, Tô Hồng Lăng đã bái Đan Thần Tử làm sư, có chỗ dựa lớn.

Thứ hai, lần này Tô gia lão gia tử xuất quan, hình như đã bước vào Tử Phủ cảnh.

Thứ ba, hiện tại Tô gia đã có một đồng minh mới, Tần Vương phủ, luận về nội tình, Tần Vương phủ so Chung gia mạnh hơn không ít.

Chỉ bằng ba điểm này, cũng đủ để cho hai cha con Tô Mục đầy đủ lực lượng.

Vẻ mặt của Tô Hồng Lăng có chút mất tự nhiên.

Tô Mục chỉ cười nhạt nói: “Có một số việc, không thể cưỡng cầu, Chung Thần Tú là nhân trung long phượng, tương lai đã định trước sẽ bất phàm, tất nhiên là Hồng Lăng nhà ta không xứng với hắn.”

“Cho nên hôn sự này, hôm nay nhất định phải lui, Nam Thiên huynh có điều kiện gì có thể tùy ý đề ra!”

“Tô vương gia đều đã nói như vậy, như vậy điều kiện này, ta cũng nên đến đề cập một chút.”

m thanh của Chung Thần Tú từ ngoài điện vang lên.