Chương 12: Lần Đầu Tiên Chiến Đấu

Dịch: Nhị GiaLúc này, Chỉ Dao cuối cùng cũng nhìn thấy nó trông như thế nào, đó là một con thỏ trắng biến dị.

Nó có kích thước tương đương một con hổ, móng vuốt trên tứ chi phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, chỉ cần nhìn thôi là có thể cảm nhận được độ sắc bén của nó.Chỉ Dao có chút khẩn trương, con thỏ biến dị này là quái vật cấp hai, tương đương với luyện khí tầng bốn của con người.

Mặc dù cả hai đều đang ở luyện khí tầng bốn, nhưng lông của quái v@t cứng hơn của con người, nếu đánh nhau còn không biết ai thua ai thắng.Nhưng cô không thể từ bỏ cây Nguyệt Thảo này, chỉ cần cô tích lũy được mười điểm cống hiến, cô có thể đến Tàng Thư Các để đổi lấy một kiếm pháp tấn công cơ bản, về sau làm nhiệm vụ có thể nắm chắc hơn.Chỉ Dao cố gắng hết sức để nhớ lại điểm yếu của những con quái vật bình thường nằm ở đâu, dự định tốc chiến tốc thắng.

Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ ra, con thỏ biến dị ở phía đối diện đã trở nên mất kiên nhẫn.Chỉ thấy nó lao thẳng về phía cô với một cặp móng vuốt hung ác hướng ngay mặt đánh tới.Chỉ Dao nghiêng người miễn cưỡng tránh thoát, phía sau liền truyền tới một trận gió phá không, nàng chỉ phải ngay tại chỗ lăn một vòng, hướng bên cạnh tránh đi.Con thỏ biến dị không cho Chỉ Dao cơ hội để th ở dốc, vung vẩy móng vuốt, lại lao về phía cô.Chỉ Dao cố gắng giữ cho cơ thể ổn định, mãnh liệt xoay người một cái, đâm thẳng vào mắt con thỏ đột biến.“Phốc…” Linh kiếm đâm sâu vào mắt thỏ biến dị, máu tươi lập tức chảy ròng ròng.

“Gừ!” Con thỏ biến dị phát ra một tiếng chói tai, tứ chi vung loạn xạ, cố gắng giảm bớt đau đớn.Chỉ Dao không quan tâm đến cánh tay vừa bị con thỏ biến dị cào vào, cô nhanh chóng nâng kiếm linh lên và một lần nữa đâm con mắt còn lại của con thỏ đột biến.Nhưng trước khi Chỉ Dao đến gần, con thỏ biến dị đã nổi cơn điên.

Một con mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Chỉ Dao một cách hung dữ, liều lĩnh lao tới.Nhìn thấy thời cơ thích hợp, Chỉ Dao cúi người xuống, một cái đâm nghiêng, kiếm linh chính xác xuyên qua bụng con thỏ biến dị.

Chỉ với một đòn, Chỉ Dao nhanh chóng lui về phía sau.Bất chấp vết thương, con thỏ biến dị vồ lấy và cào vào cổ Chỉ Dao bằng một chân.

Chỉ Dao ngả người ra sau, né đòn trong gang tấc, đột nhiên cô cảm thấy đau ở thắt lưng.Rõ ràng con thỏ biến dị đã di chuyển mục tiêu.Chỉ Dao vội vàng lùi lại mấy bước, lại giơ kiếm đâm vào bụng con thỏ biến dị.

Cô nhìn ra được con thỏ này đã giãy giụa muốn chết, cho nên mới liều mạng như vậy.Quả nhiên, một kiếm này đâm vào, thỏ biến dị ngừng công kích, ngã xuống đất giãy giụa vài cái, sau đó không còn động đậy.Đột nhiên mất đi mối đe dọa, Chỉ Dao mất sức ngồi bệt xuống đất.

Lúc này khắp người cô đều là vết thương, quần áo tông môn đã rách nát, cả người nhìn qua chật vật đến cực điểm.Chỉ Dao nhìn chằm chằm vào xác chết bị cắt xén của con thỏ biến dị, cảm thấy hơi khó chịu và sợ hãi.

Ở hiện thế, nàng thậm chí còn chưa bao giờ giết một con gà.Sự việc này cũng gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh đối với Chỉ Dao, dù sau này có chuyện gì xảy ra thì nàng cũng phải quan sát hoàn cảnh trước mắt, không thể bị những lợi ích trước mắt làm cho sao nhãn.Phải biết rằng nếu như ngay từ đầu con thỏ biến dị nhào tới cổ của cô, như vậy hiện tại người nằm xuống chính là cô.Sau khi lấy lại thể lực, Chỉ Dao vội vã tiến lên hái cây Nguyệt Thảo trăm năm tuổi.

Sau đó, chịu đựng sự khó chịu, cắt bộ lông của con thỏ biến dị và cất nó đi.

Quái vật cấp hai còn chưa kết thành yêu đan, cũng chỉ có bộ lông này mới có chút giá trị.Xử lý xong hiện trường, Chỉ Dao lại bắt đầu hành trình tìm kiếm Nguyệt Thảo.Mười ngày sau, Chỉ Dao cuối cùng cũng chuẩn bị trở lại.

Nhiệm vụ lần này thu hoạch tương đối khá, cô đã tìm được khoảng 300 cây Nguyệt Thảo mười năm tuổi cùng với Nguyệt Thảo trăm năm tuổi và lông thỏ biến dị, có thể đổi lấy 5 điểm cống hiến.Hơn nữa sau nửa tháng rèn luyện, Chỉ Dao cảm thấy mình càng ngày càng thuần thục đối với linh kiếm, nếu như gặp lại thỏ biến dị, nhất định sẽ không chật vật như vậy nữa..