Thấy họ Trương bị mất máu nhiều không còn sử kiếm linh hoạt như trước. Nhất Tý Thần Ưng vội tung người lên cao, dồn mười hai thành công lực song trảo tung ra độc chiêu “Xuyên Tâm Thực Cốt” uy mãnh lao vào ngực Trương Tam. Nếu trúng chiêu này, họ Tam chắc chắn phải chết. Tuy lúc đầu, Chu lão đã công bố quy củ điểm đến là dừng hoặc một bên nhận thua. Nhưng thực tại, Cao Hùng quyết tâm sát cho bằng được họ Trương mới thôi.
Quần hùng phía tây và bắc khán đài kinh hãi hô lớn. Hai huynh đệ họ Trương xông lên muốn cứu đại ca nhưng khoảng cách khá xa hơn nữa trảo pháp của họ Cao quá nhanh. Bỗng một bóng trắng đã phi lên võ đài đỡ lấy lưng Trương Tam lướt qua song trảo của Cao Hùng bay về bàn ăn phía tây. Thân pháp siêu nhanh của Nhiếp Phong đã làm chấn động toàn trường. Trương Tam chưa kịp hoàn hồn nháy mắt đã thấy mình đang ngồi vị trí cũ trên khán đài rồi. Y bèn ôm quyền quay qua họ Nhiếp bái tạ:
– Cám ơn thiếu hiệp đã ra tay cứu trợ.
Nhiếp Phong mỉm cười:
– Huynh không cần phải đa lễ. Chúng ta giao tình không cạn, há lại thấy nguy không cứu hay sao?
Cao Hùng thấy có kẻ xông lên đài, phá hỏng quyết tâm giết người của mình bèn tức giận chỉ tay về phía họ Nhiếp:
– Nhãi con kia! Mau bước lên nhận lấy cái chết. Dám xía vào việc của ông mày.
– Như ngươi mong muốn. Nhiếp Phong phi lên lôi đài cười nói.
Lên tới trên lôi đài, Cao Hùng vung song trảo tấn công dồn dập về phía Nhiếp Phong. Bằng thân pháp cao minh “Phong Thần Thoái” chàng ung dung né hết các chiêu thức của y. Ra tay liền chục chiêu mà không chạm được góc áo của thiếu niên, làm cho họ Cao rống lên tức giận:
– Tiểu tử! Mày chỉ có sở trường bỏ chạy thôi phải không?
Lời vừa dứt, một cước của Nhiếp Phong đã rơi ngay mặt Cao Hùng. Cước pháp quá nhanh khiến hắn không kịp phản ứng. Nháy mắt thân hình của y bay ra khỏi võ đài, lăn lông lốc xuống lòng đất. Những người ở phía nam khán đài vội phi thân xuống đỡ lấy họ Cao. Mặt của hắn xưng húp. Nguyên bộ hàm răng bị một cước vừa rồi đã rơi rụng gần hết. Hắn gào lên với Nhiếp Phong:
– Nhãi con! Thù này ta tất báo. Ta sẽ sát nhà người đến gà chó cũng không tha.
Nhiếp Phong sa sầm mặt lại. Vừa nãy chàng không có ý định diệt họ Cao nhưng nghe lời lẽ của hắn. Phút chốc, Nhiếp Phong đã động sát tâm. Nhiếp Phong vẫn đứng ung dung trên lôi đài. Chàng hướng sang phía đông và nam bên Hắc Long Bang và Thiết Sư Bang hỏi lớn:
– Các vị có ai muốn thử sức không?
Vài phút sau, một tráng hán áo đen phi thân lên võ đài. Ta tên là… lời chưa thốt xong thì đã bị một cước đá bay.
– Ta không có thời gian nghe hạng vô danh tiểu tốt nói nhiều. Nhiếp Phong tự tin cất lời.
Tiếp theo đó lại có một râu bạc Trung niên khoảng ngoài lục tuần xông lên báo thù rửa hận cho Thiết Sư Bang. Lão có danh hiệu là Tam Tuyệt lão nhân Từ Hào. Võ công của hắn có ba loại giang hồ đều công nhận là nhất đó là chưởng, chỉ và quyền. Khi giao thủ, lão chưa bao giờ phải đánh ra chiêu thứ tư. Chỉ trong ba chiêu là lấy mạng người nên cũng mệnh danh “Tam tuyệt”
Từ Hào có thân hình cao gầy, mặt đen như Bao Công. Đôi mắt lão lộ hung quang lóe lên như mắt báo. Từ trước tới nay, nghe đến tên tuổi của lão là nhân sĩ đều kinh hoàng, sợ hãi. Nay lão đầu nhập Thiết Sư Bang lại càng ác danh hiển hách nhiều hơn. Lão nhìn về phía Nhiếp Phong cười nhạt:
– Ta tên Từ Hào. Hôm nay sẽ lấy mạng chó thằng nhãi con nhà ngươi. Nếu ta trong ba chiêu mà không lấy mạng được tiểu tử thì sẽ rửa tay quy ẩn không ra giang hồ nữa.
Nhiếp Phong nghe vậy liền cười lớn:
– Kính lão đắc thọ! Ta nhường ông ra tay trước hẳn 5 chiêu. Sau 5 chiêu ta sẽ phản công.
– Nhãi ranh! Không biết trời cao đất dày. Từ Hào rú lên đầy phẫn nộ.
Lão phi thân về phía Nhiếp Phong nhanh như báo vồ mồi. Lão tung ra chưởng thứ nhất mang hỏa kình nóng rát. Đây là võ công “Liệt Diễm Chưởng” nổi danh của họ Từ. Nhiếp Phong bộ pháp “Vân Tung Mị Ảnh” trong Bài Vân Chưởng di chuyển nhanh nhẹn. Tránh được chưởng công của lão một cách dễ dàng. Lại tung ra liên tiếp hai chưởng nữa. Hỏa kình cuồn cuộn, đốt cháy cả hai cột chống, cổng chào võ đài nhưng vẫn không đụng được đến chéo áo của họ Nhiếp.
Từ Hào lúc này mặt mày sa sầm lại. Lão đâu có ngờ thằng nhãi con này lại có bộ pháp và khinh công quá ảo diệu như thế. Đã hết ba chiêu. Lão cũng không màng lời nói lúc trước nữa. Vận công mười hai thành nội lực xông vào Nhiếp Phong lần nữa. Lão đã hạ quyết tâm giết bàng được tiểu tử này.
Đã quá 5 chiêu. Nhiếp Phong lùi ra sau cười lớn:
– Lão chuẩn bị tinh thần nhé.
Dứt lời, Nhiếp Phong tung áo choàng đỏ về phía Tam Tuyệt lão nhân. Sau đó chàng vận nội công vào bàn tay đẩy vào một chưởng giữa áo choàng. Kình lực chứa đầy trong tấm áo choàng màu đỏ sậm, bỗng hóa thành một bàn tay 5 ngón khổng lồ bao trùm lấy Từ Hào. Đây là thức thứ nhất của Bài Vân Chưởng mang tên “Ương Vân Thiên Giáng”
Quần hùng khắp xung quanh bỗng chốc yên lặng trước loại võ công kì dị này của họ Nhiếp. Phải công nhận Bài Vân Chưởng của Nhiếp Phong từ trước tới nay vô tiền khoáng hậu.
Tam Tuyệt Lão Nhân gồng mình vung song chưởng về phía trước. Hắn cố gắng dùng Liệt Diễm Chưởng phá tan bàn tay năm ngón khổng lồ màu đỏ bằng áo choàng, nhưng không ngờ hỏa kình của lão phát ra lại bị dòng chân khí từ lòng bàn tay cuộn lại, từ từ tích tụ thành một quả cầu lửa rồi công ngược về phía lão.
Từ Hào không kịp trở tay, lão hưởng trọn nguyên khối cầu lửa nóng rực xuyên qua người để lại hai cẳng chân bốc khói nghi ngút. Dư ba của nó chưa dừng lại mà thẳng đà lao đến khán đài phía đông. Nơi đây tập trung chủ yếu là đám bang phái Hắc Long và Thiết Sư. Quần ma chưa kịp hoàn hồn thì đã bị chọc một lỗ thủng rộng 3 mét vuông, cháy đen sì giữa khán đài. Một chiêu vừa rồi đã cướp đi sinh mạng không ít người bên phía Hắc Long Bang.