Chương 1

[01] Tôi không thể ở lại cái công ty tồi tàn này thêm một ngày nào nữa

“Giờ tôi đi làm mà tâm lý méo mó hết rồi, nhưng nghĩ lại thì, có khi tâm lý tôi méo mó mới là bình thường, vì cái công ty tồi tàn này làm gì có ai bình thường, không méo mó tí thì làm sao hòa nhập được với họ.

Cấp trên thì chắc mắc bệnh đãng trí tuổi già, nghĩ gì làm nấy, hôm qua nói gì hôm nay quên sạch, ngày hôm nay thúc đẩy cái này ngày mai thúc đẩy cái kia, máy ủi còn chẳng bận bằng tôi! À, mà lúc tranh công thì ông ta nhớ rõ lắm.

Đồng nghiệp thì toàn một đám hoang tưởng bị hại, năng lực làm việc thì kém mà đấu đá nhau thì giỏi, vì vài trăm đồng tiền phụ cấp mà đâm sau lưng nhau, còn bày đặt chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*. Ngày nào tôi cũng muốn cho nổ tung cái công ty rách nát này, tôi không thể chịu đựng thêm một ngày nào ở cái công ty tồi tàn này nữa!”

*螳螂捕蝉黄雀在后: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ví với việc chỉ lo tranh giành lợi ích trước mắt mà không biết rằng có người khác đang chờ đợi để cướp đoạt thành quả của mình.

Đi làm thì im thin thít, tan làm thì nói không ngừng nghỉ, đúng vậy, đó chính là Trần Giản. Ngày nào cô đi làm mặt mày cũng như đưa đám, giống như NPC trong game, phải nói chuyện với cô trước cô mới phản ứng. Tan làm về nhà, cách cô yêu thích nhất để thư giãn chính là chửi rủa công ty.

Đầu dây bên kia, Trần Đan kiên nhẫn nghe cô xả hết, nói: “Chị, cùng lắm thì nghỉ việc về nhà thôi, nhà mình mở quán ăn còn nuôi không nổi chị sao?”

Trần Đan là em gái song sinh của Trần Giản. Hai chị em song sinh này từ ngoại hình đến tính cách đều khác nhau một trời một vực, năm đó Trần Giản thi đậu vào trường đại học trọng điểm ở Thượng Hải, tốt nghiệp rồi đi Bắc Kinh làm việc, trở thành “con nhà người ta” mà mọi người ở quê nhà đều ngưỡng mộ.

Trần Đan thì cực kỳ ghét học, ngay cả cấp ba cũng là nhờ Trần Giản kèm cặp sát sao mới miễn cưỡng thi đậu, học xong cấp ba cô ấy cảm thấy mình được giải thoát, được thăng hoa, trực tiếp giúp việc ở quán ăn của bố mẹ, nhất quyết không đi học trường đại học dân lập mà cô ấy thi đậu.

Không phải cô ấy chê trường đại học dân lập – cô ấy cảm thấy trình độ của mình đâu có tư cách chê trường, đơn giản là cô ấy không muốn học nữa.

Trước đây mỗi lần Trần Đan khuyên Trần Giản nghỉ việc, Trần Giản đều tìm đủ lý do, nhưng lần này, sau khi nghe cô ấy nói xong, Trần Giản thở dài nói: “Em nói đúng.”

Trần Đan hơi bất ngờ, có vẻ như chị gái thật sự không chịu nổi nữa rồi.

“Nhưng mà,” Trần Giản lại nói, “Chị sẽ rời khỏi cái công ty rách nát này, nhưng không phải là từ chức.”

“Hả?” Trần Đan cảm thấy có lẽ chị gái thật sự hơi điên rồi.

“Chị muốn họ sa thải chị.”

“Có gì khác nhau đâu.”

“Khác nhau lớn chứ, họ sa thải chị là phải bồi thường cho chị, tốt nhất là sa thải ngay không cần báo trước, để lấy được nhiều hơn. Chị cống hiến cho cái công ty rách nát này lâu như vậy, chị lấy chút bồi thường cũng không quá đáng chứ?”

“Không quá đáng chút nào!”

Trần Đan là một cô em gái khá tinh tế, để chị gái vui vẻ hơn một chút, cô ấy đã đặt mua một bộ mỹ phẩm trên mạng gửi cho chị. Trần Giản vừa mở ra đã bật cười. Cô đi làm cái công việc tồi tệ này căn bản không trang điểm, có thể kiên trì gội đầu đã là sự tôn trọng lớn nhất đối với công ty rồi.

Cái gì, em nói có thể dùng vào thời gian khác?

Trâu ngựa làm gì có thời gian khác, buồn cười chết mất.