Chương 10: To gan cuồng đội!

Trong lúc ông ấy đang nói chuyện, đột nhiên lão bộc đứng phắt dậy và hét lên: “Cẩn thận!”

Mọi người đều sững sờ. Ngay khi Giang Phàm ngước mắt lên, hắn nhìn thấy vài bóng người đột nhiên xuất hiện trên một chiếc thuyền đi với tốc độ cực nhanh trên sông, giây tiếp theo, hơn mười ánh sáng đen bắn về phía hắn.

Đột nhiên, lão bộc lưng gù chợt thở ra một hơi lớn, năm ngón tay duỗi ra, có một cơn gió đột ngột xuất hiện, như thể một Thương Long giơ vuốt, ông ta chợt bắt lấy những ánh sáng đen đang bay trên bầu trời, hóa ra đó là hơn mười mũi tên thép dài lóe lên ánh sáng xanh.

“To gan cuồng đội!” Lão bộc lúc này giống như sư tử giận dữ, thản nhiên vung tay ra, mặc dù cách xa không dưới ba dặm, nhưng cảnh tượng trên thuyền chính là người ngã ngựa đổ.

Lão bộc lưng gù hừ lạnh một tiếng, muốn nhảy xuống lầu chín, nhưng ông lão lại thờ ơ xua tay: “Quên đi, loại đạo chích thăm dò mà thôi, tha cho chúng đi, đừng làm hỏng hứng uống rượu.”

Lão bộc nghe vậy, ông ta không nói gì nữa, mà từ từ quay trở lại góc và ngồi xuống, khép hờ hai mắt, trở lại trạng thái già nua của mình, để cho chiếc thuyền kia tùy ý hối hả chạy trốn.

Hai người họ trông vẫn bình tĩnh như cũ, như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ hết sức bình thường.

Giang Phàm thì lại trợn mắt há mồm.

Đó là một tá mũi tên sắt dài năm thước, thế mà lại bị tóm lấy và tiện tay ném ra để gi ết chết vài người, ai cũng biết là nơi đây cách chiếc thuyền đi trên sông với vận tốc cực nhanh đó hơn ba dặm, lão bộc lưng gù không đáng chú ý này thế mà lại là một cao thủ.

Thiên hạ này thật đáng sợi

Giang Phàm cảm nhận được mình đang toát mồ hôi, nếu không phải vừa rồi lão bộc lưng gù xuất thủ thì không một ai trong số ba người họ, kể cả hắn có thể may mắn trốn thoát. Mà hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng, những mũi tên đó có màu xanh, trông lai lịch cũng không giống thứ gì tốt lành cả.

Ông lão cứ như không có việc gì, tự rót cho mình một chén rượu và tiếp tục trò chuyện vui vẻ.

Thấy ông ấy gặp biến không sợ hãi, bình thản ung dung, Giang Phàm cũng thầm bội phục. Hắn vốn là một người uống rượu giỏi, vì vậy hắn cứ liên tục nâng chén mời rượu, một già một trẻ bàn luận viển vông, họ thực sự khá hợp nhau.

Khi rượu đã uống được một nửa, ông lão nói: ‘Hôm nay ta có rượu và đồ ăn ngon này, còn gặp được một chàng thiếu niên thú vị như tiểu lang, rất lâu rồi lão phu mới cảm thấy vui vẻ như vậy.”

Giang Phàm lúc này cũng khôi phục lại bản tính của mình, nghe thấy ông ấy nói vậy thì phất phất tay nói: “Lão tiên sinh đã treo ấn ở Phù Vân đình rồi rời đi, vứt xuống thế cục còn dang dở, đã có thể thở phào nhẹ nhõm, tại sao lại không vui? Từ nay về sau, ngài cũng có thể tìm một nơi thanh nhã để dạy học trồng người, phát huy hết sức lực còn sót lại.”

Ông lão dừng đũa, Bùi Vân Cẩm liếc nhìn Giang Phàm: “Lão tiên sinh đừng nghe hắn nói bậy.”

Ông lão đặt đũa xuống, như thể đang có tâm sự, nhìn chàng thiếu niên ngồi bên kia một lúc rồi nói: “Lời nói của tiểu lang rất có lý, dạy học trồng người, phát huy hết sức lực còn sót lại, coi như là lão phu làm cho thiên hạ này một chuyện cuối cùng.”

Giang Phàm nói: “Chủ yếu là vui vẻ, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, dạy học và trồng người là công việc cao quý, ngẫm lại, nhiều năm sau, có một nhóm thanh niên đầy khát vọng giống như ngài của lúc trước hoạt động ở triều đình, giang hồ, truyền thừa lý tưởng của ngài, chẳng phải sẽ rất vui vẻ sao. Hơn nữa, ở bên những người trẻ sẽ có tâm trạng tốt, sống lâu hơn.”

Ông lão sững sờ nhìn chàng thiếu niên này, mặc dù khuôn mặt có hơi đỏ bừng, có chút lâng lâng, thế nhưng từng câu từng chữ đều có thể làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa. Mười năm trồng cây trắm năm trồng người, thật sâu sắc, cứ thế mà thuận miệng nói ra. Và những gì hắn nói thực sự đã mở ra một cửa sổ khác cho trái tim từ lâu đã tê liệt vì triều đình giang hồ của ông ấy. Dạy học trồng người, truyền thừa lý tưởng, chung quy lại, thế gian này cần phải được truyền thừa ma…

Trong lúc nhất thời, vị Tể phụ đại nhân đã tung hoành thiên hạ mấy chục năm, có chút không thể nhìn thấu người thiếu niên trước mặt mình.

Kẻ mặc áo gai giày cỏ này, thực sự chỉ là một người đánh cá ven biển thôi sao?

Lúc này Bùi Vân Cẩm không dám nói gì thêm, nàng ấy xuất thân từ thi thư thế gia, cho nên nàng ấy hiển nhiên có thể hiểu được lý lẽ trong lời nói của chàng thiếu niên này, ánh mắt nàng ấy sớm lộ ra sự ngạc nhiên rồi. Chẳng lẽ không thấy Trương Tể phụ đại nhân treo ấn Ngũ Quốc cũng đang phải trầm tư suy nghĩ sao?

Người đệ đệ mà nàng nhặt được, hắn là người như thế nào, gia thế cỡ nào mới có thể bồi dưỡng được một thiếu niên như vậy?

Ông lão trầm tư ngẫm nghĩ thật lâu: “Lão phu thường đánh cờ với người bạn cũ kia ở Phù Vân đình, người bạn già đó là một Đại cung phụng, ông ấy thường có việc phải làm khi đang chơi cờ, câu cửa miệng mà ông ấy thường nói chính là đi một lát rồi quay lại. Lần này ta gặp lại người bạn cũ đó, không ngờ người bạn cũ vất vả nửa đời người đã là dầu hết đèn tắt. Đang chơi ở Phù Vân đỉnh chưa được nửa ván thì người bạn cũ đó đột nhiên nói: “Không được rồi, không cử động được nữa, ta đi một lát, không quay về nữa… Bảo trọng.” Nói xong, ông ấy mỉm cười, cúi đầu, cứ thế đi về Tây Thiên. Trong lòng lão phu không có một chút u buồn, ngồi một mình cả nửa ngày trời, nghĩ về thiên hạ giang sơn mà lão phu tận lực cống hiến, giống như nửa ván cờ còn dang dở kia, nếu đã không thể kết thúc thì cứ dừng lại ở đây đi, tại sao còn không buông tay? Ta treo ấn rời đi, vốn dĩ ta muốn về quê ở ẩn cho đến cuối đời, không ngờ hôm nay, thông qua một bữa cơm một chén rượu mà ta được kết bạn với tiểu lang, hiếm khi một lão già cổ hủ như ta thay đổi tâm tư, thật sự là thế sự khó lường.”