Chương 18: Người ta muốn giết ta cơ mà

Giang Phàm giật mình: “Hảo hán, ngài làm vậy là sao? Bọn ta là gia đình lương thiện mà.”

Tên da đen béo mập cười như điên nói: “Ông đây không phải là người lương thiện.” Hản ta chỉ tay vào chiếc rìu to bản của mình rồi nói u tử, ngươi có biết lai lịch của ông đây là gì không?”

Giang Phàm vội vàng chắp tay vái lạy: “Tiểu tử không biết, nhưng chắc hẳn các vị đều là giang hồ hảo hán, các vị muốn lấy gì xin cứ lấy nhưng hãy tha mạng cho nhà bọn ta.”

Tên da đen béo mập cười gắn: “Tiểu tử, ông đây là thủy phỉ, hôm nay đi ra ngoài để giết người. Ngươi mau mau chuẩn bị đồ ăn thức uống đi, lát nữa ông đây sẽ cho ngươi được chết nhanh gọn một chút.”

Bạch Tiểu Thúy nhướng hàng mày kiếm, nàng ấy đang định mở miệng nói chuyện thì bắp chân Giang Phàm chợt như bị chuột rút, hắn ngột phịch xuống đất: “Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng…”

Bọn thủy phỉ cười to, một tên nói: “Tiểu tử, ngươi sợ đái ra quần rồi phải không, hôm nay các ông đây đã giết hơn hai mươi người rồi, kẻ nào cũng giống như ngươi cả. Tuy nhiên ông đây có thể cân nhắc thêm, nếu ngươi dâng rượu thịt chu đáo thì sẽ tha mạng cho ngươi, còn nương tử của ngươi thì, chậc chậc…”

Bạch Tiểu Thúy quay đầu nhìn hắn ta, hàng mày lộ vẻ giận dữ: “Đứng dậy, đường đường là nam tử, chết thì thôi, đừng có làm chuyện mất mặt xấu hổi”

Tên đầu trọc khá bất ngờ, hản ta ngẩng đầu nhìn nữ tử kia, thấy nàng ấy bước tới, kéo thiếu niên ngồi phịch dưới đất lên: “Người ta muốn giết ta cơ mà, ngươi sợ cái gì!”

“Nhưng, nương tử… Ta…”

“Ta cái gì mà ta!” Nàng ấy đưa lưng về phía toán người, giọng nói rất bình tĩnh: “Đã là thủy phỉ thì đáng lẽ chỉ muốn cướp tiền thôi mới phải, tại sao lại nhất định phải giết người?”

Tên da đen béo mập ngắm nghía lưỡi rìu: “Ái chà chà? Con ả xấu xí này to gan thật. Ông đây thích làm gì thì làm đó, hôm nay đẹp trời, ông đây muốn giết mấy người giải trí”

Cả bọn cười ầm lên, một tên nói: “Có muốn cướp tiền thì các ngươi cũng chẳng có, thôi thì đành lấy mạng của các ngươi vậy.”

Nữ tử dìu Giang Phàm dậy, tiểu lang này đúng là nhát như chuột, khiến người ta xem thường, thế nhưng nàng ấy vẫn phủi đất trên người cho Giang Phàm: “Vừa rồi mấy vị nói sẽ tha mạng cho hẳn, liệu có thể giữ lời không?”

Tên đầu trọc hào hứng nhìn hai người: “Ông đây hành tẩu giang hồ đương nhiên là nói lời giữ lời, nếu hắn chuẩn bị đồ ăn đàng hoàng thì hôm nay sẽ tha mạng cho hắn, còn ngươi… Thì không thể tha được!”

“Được, vậy có thể đợi ta làm cơm giúp tướng công xong, từ biệt hắn được không?”

Tên đầu trọc gõ cây đinh ba trong tay: “Ngươi là nữ tử nhưng lại can đảm như vậy, thật không giống một ả ngư dân bình thường, có đúng ngươi là người ở đây không?”

Vẻ mặt Giang Phàm như đưa đám, hẳn nói: “Đúng vậy, xin ngài hảo hán minh giám, từ lúc ta chín tuổi nàng ấy đã được gả cho ta rồi, bọn ta vẫn luôn sống rất an phận thủ thường…”

Lúc này, ông lão kêu khóc chạy ra khỏi nhà, giơ một quyển sổ nhỏ trong tay lên: “Bẩm các vị hảo hán, bọn ta là người có hộ tịch, trước nay chưa từng lừa dối các ông lớn…”

Giang Phàm sững sờ, chuyện này từ khi nào vậy? Quyển sổ hộ tịch này ở đâu ra thế này? Bản thân hắn cũng làm gì có sổ sách gì đâu.

Tên da đen béo mập đạp ngã ông cụ rồi nhặt quyển sổ lên, mở ra xem, nói với tên đầu trọc: “Đúng là quê quán ở đây.”

Tên đầu trọc khẽ gật đầu, tên da đen béo mập lập tức cười găẵn một tiếng: “Bớt nói nhảm đi, đi chuẩn bị đồ ăn cho các ông, các ông ăn uống vui vẻ thì đương nhiên sẽ cân nhắc tha chết cho các ngươi, nếu không…” Hắn ta cười gắn nói: “Hôm nay cây rìu này của ông đây đã chém chết mười hai người rồi, có thêm ba vong hồn nhà các ngươi cũng chẳng hề gì”

Giang Phàm run rẩy nói: “Bẩm các vị hảo hán, trong nhà còn chút rượu ngon, xin được lấy ra mời các vị, xin hãy tha mạng cho bọn ta.”

Vừa nói, hăn vừa lồm cồm chạy vào phòng. Ông lão vội vàng đứng dậy, kéo Bạch Tiểu Thúy đi đun nước, nấu cơm.

Tên da đen béo mập hừ một tiếng, ngồi xuống cạnh tên đầu trọc: “Đại ca, ngày nào cũng đi giết người bừa bãi như vậy cũng không phải là cách, rốt cuộc bang chủ muốn làm gì vậy?”