Chương 19: Ngôi nhà nhỏ bỗng hóa thành chốn địa ngục

Ánh mắt của tên đầu trọc đầy lạnh lùng: “Chớ có hỏi nhiều, biết càng nhiều thì càng nhanh chết, chúng ta chỉ cần biết nghe lệnh làm việc là được.”

‘Tên da đen béo mập nói: “Nhưng cứ tiếp tục thế này thì kiểu gì cũng sẽ gặp phiền phức, nghe nói hiện tại trưởng quận Hòa Thương đã phái hai ngàn quan binh chia làm hai đường, đi dọc theo bờ sông tìm kiếm chúng ta rồi, một khi bị tóm được thì khó có thể dàn xếp nổi chuyện này”

Tên đầu trọc không nhịn được nói: “Sao ta lại không biết chuyện ấy chứ, nhưng nếu ngươi và ta không chịu nghe lệnh thì e là chẳng thể sống nổi qua ngày hôm nay. Chuyện đã tới nước này rồi thì chỉ còn nước đi bước nào tính bước đó mà thôi.”

Tên da đen béo mập “ôi” một tiếng không cam lòng, vung rìu chém nát tảng đá bên cạnh.

Hai người đang nói chuyện thì thiếu niên kia ôm một chiếc hồ lô ra, nịnh nọt nói: “Các vị hảo hán, rượu đây, rượu đây.”

“Chỉ có một hồ lô thì ai uống ai nhịn? Tiểu tử ngươi dám đùa bọn ông à?” Tên da đen béo mập hết sức bất mãn.

“Nhà ta chỉ có chừng ấy thôi, thực ra… Hắn bỗng nhiên cười cười: “Chỉ vậy thôi là đủ rồi, đây là rượu ngon, cay lắm, tha hồ cho các vị uống.”

Tên da đen béo mập không nhịn được nói: “Nhà nghèo. mạt rệp lấy đâu ra rượu ngon, thôi được rồi, mau rót đi.”

“Vâng vâng vâng, các hảo hán uống nhiều một chút, uống xong còn lên đường.”

Tên da đen béo mập nghe vậy thấy lạ lùng, quát to: “Chó chết! Mẹ kiếp, có ông đây cho ngươi lên đường thì có.”

Thiếu niên vội vàng gật đâu khom lưng: “Vâng vâng vâng, tiểu tử không biết nói chuyện, phải nói là… Uống xong thì chết đi mới phải.”

‘Tên da đen béo mập giận tím mặt, vừa định mở miệng nói chuyện thì chợt thấy thiếu niên kia nở nụ cười kỳ dị, rút nắp hồ lô ra.

Bỗng chốc, một chùm ánh sáng trắng chói mắt lóe lên ở. miệng hồ lô, từ miệng hồ lô đột nhiên phun ra trăm luồng ánh sáng, trong nháy mắt, những con rắn bạc chạy tán loạn khắp. ngôi nhà nhỏ.

Mười mấy người còn chưa kịp làm gì đã hóa thành một bãi thịt vụn.

Ngôi nhà nhỏ bỗng hóa thành chốn địa ngục.

Biến cố bất ngờ này khiến Bạch Tiểu Thúy và ông lão đang chuẩn bị đồ ăn đều ngây người. Thiếu niên vừa rồi còn cúi đầu khom lưng, sợ hãi rụt rè, giờ đây đứng giữa một bãi máu thịt, sắc mặt lạnh nhạt, bình thản.

“Giết… Giết hết rồi à?” Ông lão bỏ con dao xuống, chạy vội ra ngoài, trông thấy cảnh tượng thê thảm ấy thì nôn khan hai tiếng: “Ôi trời ơi, chuyện này chuyện này chuyện này… Phải làm sao mới ổn đây…”

Giang Phàm từ từ đóng nút hồ lô lại, tỏ vẻ tiếc rẻ: “Thế là lãng phí mất một chiếc hồ lô, ôi…”

Bạch Tiểu Thúy bước tới, trông thấy cảnh ấy không hề khó chịu mà trái lại còn thắc mắc: “Chiếc hồ lô này là sao?”

Giang Phàm cười hề hề: “Có một lão đạo sĩ uống rượu của †a rồi tặng nó cho ta, không ngờ lại hữu ích như vậy.”

“Hữu ích cái khỉ gì! Lần này thì gây ra họa lớn thật rồi, mau nghĩ cách khắc phục hậu quả ra sao đi!” Ông lão tức nổ phổi quát.

” Giang Phàm uể oải nói: “Thì chạy trốn thôi chứ sao. nữa, dù sao chúng ta cũng coi bốn biển là nhà, chạy trốn khắp nơi.

“Nói vớ vẩn! Chúng ta chỉ mới yên ổn ở chỗ này chưa đầy một năm, tên khốn trời đánh nhà ngươi, ông đây phải xui xẻo cỡ nào mới phải ngày ngày đi trốn với ngươi chứ!”

Bạch Tiểu Thúy nhìn hai người họ, thật là bất thường, một già một trẻ hoàn toàn không có phản ứng bình thường sau khi giết người, trái lại còn đứng đây đấu khẩu. Bạch Tiểu Thúy không khỏi nghĩ ngợi sâu xa, chẳng lẽ nhà này vẫn luôn như vậy hay sao?

Bạch Tiểu Thủy lập tức quyết định, sau này phải hỏi thử xem sao, mất trí nhớ đến độ không nhớ nổi gia đình mình như thế nào thật không ổn.