Chương 3: Cháu dâu mới ra lò

Mũi của nữ tử mấp máy, bỗng nhiên cầm lấy một cái chén: “Ta cũng muốn.”

“Hả?” Ông lão nhìn nàng ấy: “Cháu dâu, cơ thể của ngươi còn yếu lắm, đừng uống rượu.”

Nữ tử không nói lời nào, chỉ đưa cái chén qua. Ông lão thấy ánh mắt kiên quyết của nàng ấy, không kiềm được mà nhìn Giang Phàm, bất đắc dĩ thở dài, rót cho nàng ấy nửa chén.

“Cháu dâu, trước kia ngươi cũng không phải là người như vậy, sao như đổi thành một người khác thế”

Nữ tử cầm chén lên, đầu tiên ngửi ngửi rồi uống cạn chén, vết hồng trên khuôn mặt trắng nõn bỗng ửng lên.

“Rượu ngon!” Hai mắt của nữ tử sáng ngời, đoạt lấy vò rượu, không chút khách sáo mà rót đầy một chén, lại uống một hơi cạn sạch, khiến cho một già một trẻ sững sờ.

Uống liên tiếp ba chén, nữ tử mới thấy đã miệng.

“Nhà ngươi cũng không tệ, có rượu tốt, đồ ăn cũng ngon. Nói thử xem, trước kia ta là người như thế nào?”

Ông lão sửng sốt, cười hì hì nói: “Trước khi ngươi rơi xuống nước, ngươi biết cách ăn nói, biết lo toan chuyện nhà cửa…”

Giang Phàm chỉ vùi đầu ăn cơm, ông lão này lại bắt đầu bịa chuyện rồi.

“Hâm nóng canh cá lại đi, ông nội sắp trở về rồi.” Nữ tử vừa nói vừa phơi quần áo đã được giặt sạch.

Giang Phàm há mồm, cũng không nói được gì, đành phải cười khổ.

Mấy ngày rồi, nữ tử dường như đã tiếp nhận thân phận của mình – người vợ của Giang Phàm, Bạch Tiểu Thúy, là con dâu nuôi từ bé, từ khi Giang Phàm được chín tuổi, hiểu rõ mọi chuyện thì nàng ấy đã được đưa qua đây. Bởi vì năm đó cha mẹ của Giang Phàm đều qua đời, quá thương tâm nên mới cưới một người vợ để xung hỉ.

“Lão già khốn kiếp, đồ lừa đảo, đúng là chuyện gì cũng dám bịa!” Giang Phàm cũng không nói gì. Ai biết được kẻ lừa đảo kia lại ăn nói lung tung như vậy, nhân lúc nữ tử mất trí nhớ, vậy mà dám bịa ra thân phận của hai người. Mà lão già kia cũng thay đổi từ một kẻ lừa đảo biến thành vai ông nội.

Cũng không biết Giang Phàm suy nghĩ cái gì, tuy rằng vài lần muốn ăn ngay nói thật, nhưng cuối cùng vẫn chưa từng vạch trần.

“Đừng đứng đờ ra đó nữa, hâm nóng lại canh cá còn cần phải bổ củi, đừng quên thay quần áo ra, ta khâu lại giúp ngươi.”

Nữ tử thấy hắn ngẩn người, đôi mắt phượng trừng to và nói.

“Được rồi, được rồi, ta biết rồi…”

Giang Phàm vỗ vỗ đầu con chó Tiểu Khôi ở bên cạnh, lười biếng đứng lên.

Vợ… Giang Phàm nhìn gian nhà tranh và sân nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn lại những bộ quần áo vải gai và nữ tử đang bận rộn kia, dường như cũng không tệ lắm…

Mới bổ được mấy thanh củi thì đã nghe được tiếng vó ngựa rầm rầm từ xa truyền đến, con chó đột nhiên sủa ầm ï.

Không bao lâu sau, một ky binh mặc bộ giáp màu đen xuất hiện ở bên ngoài sân nhỏ. Mỗi người đều cưỡi một con ngựa đen mạnh mẽ, cả người đội mũ và mặc áo giáp, ngay cả trên mặt cũng đeo mặt nạ dữ tợn, trang bị vô cùng hoàn hảo.

Những người này mang theo mùi sát phạt vô cùng nồng đậm, hiển nhiên là quân tinh nhuệ đã trải qua trăm cuộc chiến.

“Người trong nhà ở đâu rồi?” Người dẫn đầu ghìm cương, giữ con ngựa lại rồi quát lớn.

Con chó nhe răng trợn mắt về phía đối phương, gào to lên, không sợ hãi chút nào.

“Tiểu Khôi, im miệng lại!”

Giang Phàm vội quát con chó, buông cái búa ra, đi đến cửa của sân nhỏ, đứng cách một cái hàng rào, nhìn về phía người nọ: “Các vị quân gia, đây là nhà của tiểu nhân, xin hỏi có chuyện gì thế?”

Thống lĩnh của ky binh nhìn hắn mấy lần: “Tiểu tử, trong nhà còn có ai nữa không?”

Giang Phàm cười nói: “Thưa quân gia, có ta, ông cụ, còn có…” Hản chỉ về phía nữ tử đang phơi quần áo ở xa xa: “Còn có… vợ của ta nữa ạ.”

Thống lĩnh ky binh nhìn nữ tử, nhịn không được mà nhíu mày, có vẻ như là bởi vì vết bớt đỏ lớn trên khuôn mặt kia.

Giang Phàm nói: “Thưa quân gia, ông cụ đi ra ngoài hái thuốc chưa về, chỉ có ta và vợ ở nhà.”

Thống lĩnh ky binh nói: “Đi vào lục soát thử xem.”

Hai gã ky binh lên tiếng, nhanh chóng xoay người đi xuống ngựa, đẩy cổng tre ra rồi đi vào.

Hai người đi đến chỗ Bạch Tiểu Thúy, nhìn thấy nữ tử có một mảng bớt đỏ lớn ở trên mặt, cũng không để ý đến nàng ấy,

lập tức đi vào phòng trong.

Thống lĩnh ky binh quay đầu hỏi Giang Phàm: “Sao mặt của vợ ngươi lại bị như thế kia?”

“À. Đó là bớt, nếu không sao lại gả cho một người khốn khó như ta được chứ…”

Vết bớt đỏ lớn kia nhìn rất buồn nôn, thống lĩnh chỉ liếc qua một cái chứ không xem xét kỹ.

“Gần đây có gặp người xa lạ nào không?”

Giang phàm vội vàng nói: “Không có, không có. Quân gia ngài cũng thấy đấy, chỗ này núi non hoang sơ, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mấy người đi săn thú chứ bình thường không ai đến đây cả.”

Thống lĩnh ky binh lại hỏi vài câu, không nhiều lời với hắn nữa, hai ky binh kia cũng nhanh chóng đi đến, ôm quyền nói với thống lĩnh: “Không có người nào khác cả.”

Thống lĩnh gật gật đầu, mọi người lại lên ngựa rời đi. Đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, Giang Phàm cũng không hiểu rõ sao lại như thế, xem ra đang tìm kiếm thứ gì đó.

Dù sao thì cũng không liên quan đến mình, Giang Phàm cũng lười nghĩ nhiều.

“Tiểu Thúy, sáng sớm ngày mai ta định đi vào thành, ngươi chỉnh sửa mấy tấm da lông kia giúp ta để đem đi đổi, mua ít vải dệt và muối ăn.”

Cái tên Bạch Tiểu Thúy này… Giang Phàm âm thầm oán trách, ông lão này đặt cái tên đúng thật là dở tệ.

Nữ tử lên tiếng đáp lại, mới vừa đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại: “Da lông đặt ở đâu vậy? Ta không nhớ rõ.”

Mấy ngày nay, Giang Phàm đóng một chiếc thuyền mới,

sáng sớm đã chèo thuyền xuôi dòng sông hướng về quận thành cách đó sáu mươi dặm.

“Vượn ở hai bờ sông không ngừng kêu, thuyền khế vượt qua núi non trùng điệp.” Hắn cũng lười chèo thuyền, cứ thế khoanh tay, khoanh chân nằm trên thuyền, để nó chở hắn dọc theo dòng sông xuyên qua những ngọn núi ở hai bên.

“Thơ hay!” Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Giang Phàm suýt chút nữa xoay người rơi khỏi thuyền.

“Ai thế?”

Trên mặt sông rộng lớn này đột nhiên vang lên một giọng nói, hắn gặp phải ma nước sao?

Trái phải đều không có người, mồ hôi lạnh của Giang Phàm túa ra, liên tục chắp tay khom người vái lạy về phía con sông.

“Các vị thần sông, ma nước, nếu tiểu tử ta đi ngang qua đây đã quấy rầy thì hôm khác ta sẽ dâng rượu và hương đền

bù, tội gì phải hù dọa ta chứ…”

“Ha ha ha, tiểu ca, bần đạo không phải là thần sông, cũng không phải là ma nước, ngươi quá nhát gan rồi đó.”

Lần này đã nghe rõ, giọng nói đó phát ra từ phía sau.

Giang Phàm trở mình bò lên, quay đầu nhìn lại.

Trước mặt hắn là một khuôn mặt to lớn, hình dáng như một chiếc bánh mì lớn. Trên đầu có một cái trâm, ba sợi râu dài đung đưa trong gió, nụ cười rất hiền lành.

Không phải ma nước. Giang Phàm chỉ muốn hít một hơi thật sâu, không ngờ lúc cúi đầu xuống, Giang Phàm lại dựng tóc gáy.

Dưới chân không có thuyền, lão đạo sĩ này lại đang đứng. trên mặt sông ư?

Mẹ nó! Vậy mà nói là không phải ma nước sao!

Nhìn thấy Giang Phàm bỏ trốn về phía đầu bên kia thuyền, lão đạo sĩ hơi sửng sốt, nhìn lòng bàn chân của mình, không khỏi mỉm cười, vừa hất nhẹ cây phất trần, ông ta đã đứng trên mũi thuyền.

Vóc dáng của lão đạo sĩ rất béo, vừa lên thuyền đã che khuất đi ánh năng mặt trời.

Có bóng, vậy không phải là yêu ma gì rồi.

Giang Phàm thở ra, định đứng lên thì chợt thấy một cây cỏ lau dài hơn một thước đung đưa ở bên thuyền nhỏ.

Chẳng lế nào lúc nấy lão đạo sĩ mập mạp này đứng trên cây cỏ lau nhỏ bé kia sao?

“Đạo gia, sao ngài đi lên đây được vậy?”

Lão đạo sĩ cười ha hả, chỉ vào cỏ lau nói: “Không phải là ngươi đã thấy rồi sao?”

“Thần tiên? Yêu quái?” Giang Phàm cầm mái chèo, ngạc nhiên nghi ngờ.

Lão đạo sĩ vén áo bào màu xanh lên, ngồi ở mũi thuyền: “Bài thơ của tiểu ca hay lắm, nhưng ngươi nhát gan thế… Bần đạo không phải là thần tiên, cũng không phải là yêu quái, ta chỉ là một đạo nhân ở chốn khác mà thôi, ta tên là Thiên Cơ Tử.”

“Ếch Đồng… Tử?”

*Ếch đồng tử phát âm giống thiên cơ tử

Cái tên của đạo sĩ này…

Nhưng mà thật ra cũng phù hợp với dáng người… Giang Phàm nhìn ông ta từ trên xuống dưới, không kìm được mà suy nghĩ.

“Thiên Cơ Tử, không phải là Ếch Đồng!” Mặt mũi lão đạo sĩ tối sầm lại, tiểu tử này không biết lựa lời gì cả.

“À, à, Thiên Cơ Tử đạo trưởng, tiểu tử xin chào… ngài ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa… A?” Đầu óc của Thiên Cơ Trư suýt chút nữa không suy nghĩ kịp, người này nói chuyện lạc đề quá rồi.

“Chưa hả? Chưa ăn sao, ta cũng chưa.”

Trong phút chốc lão đạo sĩ không biết nên nói như thế nào, trời đất thánh thần ơi, tiểu tử ngươi chưa ăn thì liên quan gì đến ta chứt

“Trên thuyền không ăn được, hay là uống mấy hớp rượu đi” Giang Phàm lấy bình hồ lô nhỏ từ thắt lưng ra, rút nút bình rồi đưa qua.