Chương 4: Ếch Đồng… Tử

“Bần đạo là người chốn khác, không… hả?” Lão đạo sĩ bỗng khịt khit mũi, vẫy tay một cái, không biết sao cái bình hồ lô kia lại rơi vào trong tay ông ta. Ông ta đặt ở mũi ngửi thử, hai mắt chợt phát sáng, ngửa đầu tu ừng ực hai ngụm.

“Rượu ngon!” Sắc mặt lão đạo sĩ đỏ bừng: “Chưa bao giờ uống rượu ngon như thế này, tinh khiết và thơm nồng, tốt, tốt. Rượu này hiếm thấy trong thiên hạ, sao ngươi có được thế?”

Khuôn mặt to lớn đỏ bừng này như thể cái bánh hạt vừng mới nướng cỡ lớn, Giang Phàm không khỏi chửi thầm trong lòng. Nhưng đối mặt với lão đạo sĩ cao thâm khó đoán này,

hẳn cũng chỉ cười nịnh nọt: “Đạo gia thích là được, đây là rượu do ta tự ủ”

“Tự ủ? Không ngờ tiểu ca ngươi còn có bản lĩnh này.”

“Đương nhiên, ta cũng có chút bản lĩnh mà… chờ, chờ chút, ngài chừa lại chút cho ta với…”

Sắc mặt Giang Phàm hiện lên vẻ u oán.

Một bình hồ lô rượu khoảng chừng cân rưỡi, còn chưa dứt lời đã thấy đáy.

Thật đúng là giống ếch, quả nhiên là Ếch Đồng Tử!

Nhưng hẳn vẫn chỉ có thể chửi thầm.

Lão đạo sĩ béo này dùng một cây cỏ lau để qua sông, ai biết ông ta là ai, dù sao chắc chăn là vô cùng mạnh mẽ. Thói đời ở đây không giống quê hương của hắn, nên cẩn thận vẫn hơn, không thể mạo phạm.

“Khụ khụ..” Lão đạo cũng cảm thấy hơi ngại.

“Câu thơ vừa rồi của tiểu ca không tệ, có điều hình như chỉ có một nửa, sao không đọc hết thế?”

“Hết rồi.”

“Hết rồi? Sao lại hết rồi? Rõ ràng là..”

Giang Phàm trợn trắng mắt, lật ngược bình rượu, một giọt cũng không còn.

“Thì ra không phải hết rồi.”

Lão đạo cười he he, gãi đầu: “Rượu này thật sự rất ngon, bần đạo phá giới, Vô Lượng Thiên Tôn…”

Còn Vô Lượng Thiên Tôn, tửu lượng của Thiên Tôn đúng. thật là vô lượng đó…

“.. À thì, cũng không thể uống không của tiểu ca, hay là bần đạo truyền một môn công phu cho ngươi nhé?”

“Không học.” Giang Phàm gọn gàng dứt khoát.

“Không học?” Lão đạo sĩ sửng sốt: “Ngươi không biết danh hào của bần đạo à?”

“Biết, không phải ngươi nói rồi sao, Ếch Đồng… Tử đó”

Lão đạo tối sầm mặt mày, mẹ nó, ngươi nhất quyết phải đọc tách ra phải không?

“Nếu đã biết đạo hào của bần đạo thì nên biết sát trận trong thiên hạ này, ta mà đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất!

Giang Phàm ngây ngốc: “Ta nói này, chỗ các ngươi không có cách nói khoác khác sao?”

“Ngươi… ngươi…! Tiểu tử! Tức chết bần đạo rồi!”

“Uầy uầy, đừng giận, đừng giận. Ta chỉ tiện mồm nói như vậy thôi, đạo gia ngài đừng giận, tức hỏng người đấy, chỗ ta còn có một bầu rượu, xin hiếu kính ngài.”

Thiên Cơ Tử hừ hừ vài tiếng, cuối cùng nhận lấy bầu rượu, vừa uống vừa nói: “Bần đạo coi như cũng có chút ít bản lĩnh, học cũng không có hại gì.”

Giang Phàm lắc đầu như trống bỏi: “Không học, không học”

Lão đạo sĩ tò mò: “Người trong thiên hạ mà được bần đạo truyền thụ chính là chuyện cầu mà không được, sao tiểu tử ngươi lại kỳ quái như thế chứ?”

Vừa nói, ông ta vừa cẩn thận đánh giá người thiếu niên này, trong lòng không khỏi cả kinh. Khí tức của người này như: ẩn trong mây mù, không thể thấy rõ. Lão đạo sĩ tò mò, không nhịn được bấm tay suy tính, lại thấy sương mù ẩn hiện bốc hơi, ở trong đó hình như còn có sấm sét, vậy mà lại không thể tính được nhân quả.

Giang Phàm lười biếng dựa vào đầu thuyềt p dĩ võ phạm cấm*, có bản lĩnh thì cứ hay khoa tay múa chân, không. biết thì sẽ không gây rắc rối.”

*Hành vi hào hiệp vốn dùng võ sẽ vi phạm lệnh cấm

“Ð?” Thiên Cơ Tử như thể lần đầu tiên nghe được lý luận này, không khỏi cảm thấy thú vị.

“Hiệp dĩ võ phạm cấm, hay, uống cạn một chén lớn nào.”

Giang Phàm buông tay: “Muốn uống thì cứ uống đi, lấy cớ làm gì”

Lão đạo sĩ nhịn ý định muốn đánh hẳn một trận, đánh giá Giang Phàm từ trên xuống dưới vài lần: “Ngươi cũng thật là một người xuất chúng, xuất khẩu thành thơ, lòng dạ cũng đẹp, tính cách này cũng rất thú vị”

Giang Phàm xua tay không tán thành: “Đạo gia, đánh cá ủ rượu mới thật sự là điều thú vị”

Đạo sĩ béo vuốt chòm râu: “Thấy ngươi tuổi còn nhỏ mà sao lại sống lánh đời như vậy, người còn trẻ phải nên hừng hực khí thế, hào hùng vạn trượng, không nên thế này.”

Giang Phàm nói: “Ai có chí nấy, cuộc sống của ta chỉ cần một con thuyền nhỏ, một bầu rượu nguyên chất là đủ rồi, bình đạm cả đời mới hay”

Lão đạo sĩ lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa: “Một con thuyền nhỏ, một bầu rượu nguyên chất, bình đạm cả đời mới hay… Lời này của tiểu ca thật sự rất hợp với sự thanh tĩnh tùy theo tự nhiên của đạo gia ta, không ngờ hôm nay xuống Tây Bắc ấy thế mà có thể gặp được một thiếu niên như ngươi”

Ông ta bỗng ngửa đầu uống cạn rượu, cười nói: “Được rồi, cũng không thể uống không được. Thấy tiểu ca thần lực sinh lực đều có đủ, vậy đã hiểu phương pháp luyện khí hay chưa?”

Giang Phàm thuận miệng nói: “Học được một ít từ một ông già… cùng quê, tập thể dục dưỡng khí.”

Lão đạo sĩ: “Vậy thì tốt.”

Vừa nói, ông ta vừa vung phất trần, bỗng nhiên vạn vật trên thế giới dường như tĩnh lặng trong nháy mät, dòng sông ngừng chảy, một giọt nước lơ lửng trong không trung, đám cỏ lau ngừng đong đưa, một con diệc vỗ cánh muốn bay đi. Giang Phàm chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức kinh ngạc không thôi.

Trong chốc lát, một luồng sáng trắng kỳ lạ từ dưới sông dâng lên, giống như cầu vồng trẳng xuyên qua mặt trời, đổ vào

hồ lô nhỏ.

Lão đạo sĩ búng ngón tay, hồ lô từ từ bay vào trong lòng Giang Phàm, tất cả mọi thứ cũng khôi phục bình thường.

“Sau này nếu có gặp nạn hãy mở hồ lô này ra, lấy khí cơ khóa chặt đối thủ, có thể bảo vệ ngươi một mạng.”

Giang Phàm sửng sốt.

Lão đạo sĩ thấy hắn như thế, trong lòng rất đắc ý, phất râu nói: “Thế nào, ngươi không thiệt thòi đúng chứ.”

Giang Phàm ngơ ngác ôm hồ lô, hồi lâu sau mới bĩu môi: “Vậy sao còn để rượu được nữa…”

Lão đạo sĩ sửng sốt, thì ra tấm bùa cứu mạng của bần đạo. còn không đổi được một bầu rượu của ngươi?

“Tiểu tử, ngươi chớ có cho rằng bần đạo ba hoa chích chòe, nhìn kỹ đi.”

Dứt lời, ông ta vung phất trần, chỉ thấy một làn sóng lớn đột nhiên từ dưới sông dâng lên, sau đó giống như một con ngựa lao về phía một tảng đá ngầm khổng lồ giữa sông. Một tiếng ầm vang lên, tảng đá ngầm thực sự bị vỡ thành từng mảnh.

Mẹ nó!

‘Tảng đá ngầm kia cao hơn vài chục trượng đó, Giang Phàm há hốc miệng, vậy cũng được à?

Lão đạo sĩ mỉm cười ngạo nghễ: “Thế nào, biết bần đạo không nói điêu phải không?”

Lại thấy thiếu niên ngây người một lát, bỗng nhiên cầm một hồ lô rượu khác, thận trọng đưa qua: “Ngài, uống hai bầu..”

Cây phất trần lạch cạch rơi xuống thuyền, lão đạo sĩ chỉ vào hắn, cứng họng nghẹn lời.

Sau một lát, lão đạo sĩ hừ một tiếng, ném hồ lô cho Giang. Phàm: “Tiểu tử, đã vừa lòng chưa?”

Giang Phàm cười he he nói: “Vừa lòng, vừa lòng. Lão đạo sĩ, ngài là người tốt, ta đã biết trước ngài là người n nói ngay thẳng mà, sẽ không uống không rượu của ta đâu.”

Lão đạo sĩ trợn trằng mắt, chỉ cảm thấy bao nhiêu năm qua chưa từng bực bội như thế này.

“Thế thì, bần đạo xin cáo từ” Dứt lời, ông ta đứng dậy định rời đi. Ông ta thật sự sợ ở lại với thiếu niên này lâu hơn nữa sẽ tổn hại đạo tâm.

“Chờ đã, chờ đã…” Giang Phàm vội gọi lại.

Lão đạo sĩ buồn bực: “Tiểu tử, chẳng lẽ còn rượu thừa muốn tặng cho bần đạo à?”

Giang Phàm hơi xấu hổ, gãi đầu, bẽn lẽn ngượng ngùng một lúc lâu, ấy thế mà lại lấy ra một cái hồ lô.

“Thật sự có rượu à? Tiểu tử thật sự không sảng khoái chút nào. “Không, không phải… Ngài, ngài còn ngồi thuyền của ta…” “Ngươi… Ta…” Lão đạo sĩ nghẹn họng, tức muốn chết.

Giang Phàm thấy ông ta không nói gì, cẩn thận nói: “Ngài xem, ngài là người tốt biết ăn nói ngay thẳng..”

Thì ra là bãy ta hả? Lão đạo sĩ chỉ cảm thấy bị quỷ mê hoặc tâm hồn nên mới lên thuyền giặc của thắng nhãi này.

“Tiểu tử khốn nạn, nhớ hoàn thành bài thơ đấy!”

Dư âm vọng lại mơ hồ trên sông, lại không thấy bóng lão. đạo sĩ đâu nữa.

Giang Phàm ôm ba cái hồ lô, sau một lúc lâu sau thì nở nụ cười ngây ngô.

Mặc dù từ tiểu ca hạ xuống thành tiểu tử, rồi lại thành tiểu tử khốn nạn, nhưng lần này rất đáng, còn về phần nhân phẩm của hẳn trong cảm nhận của lão đạo sĩ…

Nhân phẩm là gì? Ăn được không?