Chương 9: Lão tiên sinh tâm lo lắng cho thế gian

“Ngươi là một thiếu niên thú vị. Những gì Bùi cô nương nói là thật sao?”

“À… đúng vậy. Nhưng chẳng qua đó chỉ là chút tài mọn thôi, trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm nên ta nghĩ ra mà thôi.”

Giang Phàm cũng không hề biết nói lời khách sáo, cho nên hắn ăn ngay nói thật.

“Đây không phải là tài mọn.” Ông lão nói đầy ẩn ý: “Từ khi lão phu bước vào Lâm Giang Các, ta có cảm giác rất mới mẻ, việc tiếp đón khách được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, chiến lược kinh doanh không giống với tửu lâu bình thường, ẩn giấu một trường phái và bầu không khí riêng biệt, ta đã sớm sinh lòng hiếu kỳ, không ngờ nó được tạo ra từ một vị thiếu niên.”

Cũng không phải là một điều mới mẻ gì đâu, ở quê hương của ta đều làm như vậy. Mặc dù Giang Phàm nghĩ như thế, nhưng cũng không nói gì.

“Để lão tiên sinh chê cười rồi, ta chỉ là người đánh cá bên bờ sông, vô tình nảy ra vài ý tưởng, mọi chuyện đều do Bùi tỷ tỷ lo liệu.”

“Cũng không phải, lão phu đã được nghe nói về Lâm Giang Các, hơn chục năm nay, việc kinh doanh ảm đạm, nhưng từ năm ngoái đến nay đã quật khởi, chỉ trong hơn một năm đã có tác động ảnh hưởng đến tám đại gia, lão phu còn tưởng rằng có kỳ nhân dị sĩ tương trợ, ta thực sự không ngờ những điều này điều này là do một tay thiếu nên đánh cá bên bờ sông làm nên. Lão phu mới quan sát, có rất nhiều chỗ mới lạ, một chàng thiếu niên đánh cá bên bờ sông nhỏ bé như ngươi lấy đâu ra nhiều ý tưởng kỳ diệu vậy?”

Giang Phàm nói: “Ta không có tham vọng trong cuộc sống, chỉ thích ăn uống, sau một thời gian dài, tự nhiên thích nghiên cứu một chút, đối với một người bình thường, nghĩ trăm phương nghìn kế ăn no sau đó lại được ăn, đó chính là niềm hạnh phúc rồi.”

Ông lão nghe hắn nói xong, nhất thời không nói được lời nào.

Giang Phàm thấy ông ấy im lặng một lúc lâu, không nói gì cả, hắn cho rằng mình đã nói sai điều gì đó, bèn gãi gãi đầu ngượng ngùng: “Lão tiên sinh?”

Ông lão thở dài: “Lời nói của tiểu lang làm cho lão phu cần phải suy ngẫm nhiều hơn, thiên hạ hưng thịnh hay diệt vong thì bách tính đều khổ, như tiểu lang nói, ăn uống no đủ, bách tính bình an hạnh phúc là được rồi.”

Giang Phàm chắp tay: “Lão tiên sinh tâm lo lắng cho thế gian, ta rất ngưỡng mộ.”

Ông lão nói: “Chỉ than thiên hạ này, khói lửa nổi lên bốn phía, đao binh loạn lạc, dân chúng lầm than, không biết khi nào thì mới được như tiểu lang nói, ăn no ăn đủ.”

Buồn bực vì chuyện đại sự của thiên hạ, Giang Phàm hiển nhiên không có gì để bàn luận, thấy được tâm trạng của ông lão đang u sầu, hắn mỉm cười nói: “Ta nghe Bùi tỷ tỷ nói, ngài đã treo tương ấn Ngũ Quốc, bôn ba vì thiên hạ, buồn bực vì đại sự, chỉ có đại nhân vật như ngài mới có thể suy tính lo lắng, ta cùng lắm chỉ có thể suy tính mỗi ngày làm sao để bắt thêm nhiều hơn hai con cá mà thôi.”

Ông lão nói: “Đáng tiếc, lão phu bôn ba cả đời, nhưng cũng chưa cảm thấy toại nguyện, tình hình chung của thiên hạ này như nước sông cuồn cuộn, không thể đảo nghịch, sức người cũng không thể xoay chuyển đất trời.”

Nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của Giang Phàm, ông ta không nhịn được mà bật cười: “Được rồi, lão phu tuổi tác đã cao mà vẫn chưa buông bỏ chấp niệm được, nói những điều này với tiểu lang làm gì, chi bằng cứ ngồi ăn uống no say một bữa là được rồi.”

Giang Phàm thấy Bùi Vân Cẩm đã đích thân dẫn người bưng thịt rượu lên, hắn lập tức mỉm cười nói: “Xưa nay, nếu như cảm thấy phiền não, tiểu tử sẽ uống một bình rượu đục, lão tiên sinh hãy nếm thử Thiêu Đao Tử này xem sao?”

Ông lão mỉm cười: “Thiêu Đao Tử, cái tên này rất thú vị, là do tiểu lang đặt sao?”

Bùi Vân Cẩm lấy bình rượu khỏi chậu nước ấm, rót đầy cho ông lão: “Đúng vây, tiểu lang nói loại rượu này được ủ bằng bí pháp riêng, mùi rượu nồng đậm, vừa vào miệng có mùi cay độc, dư vị lạnh thấu xương, có thể nói là lửa cháy vào miệng, lưỡi đao cào cuống họng cho nên hắn đã lấy cái tên này.”

Ông lão tràn đầy hứng thú: “Thực không dám giấu giếm, lão phu cũng là một người yêu rượu, đã nghe nói về loại rượu này mấy tháng nay rồi, phía tây hay bắc đều khen ngợi loại rượu này, ta đã thèm nhỏ dãi từ lâu rồi, hôm nay rốt cuộc cũng có lộc ăn no bụng. Bùi tiểu thư cũng ngồi đi, Bùi các lão là người lão phu ngưỡng mộ trong lòng, trước mặt lão phu ngươi không cần khách khí.”

Bùi Vân Cẩm mỉm cười ngồi xuống: “Vậy thì, Vân Cẩm xin phép làm càn. Mặc dù loại rượu này rất ngon, nhưng uống cũng phải có quy trình, tốt nhất nên để tiểu lang giải thích rõ ràng.”

Giang Phàm nói: “Lão tiên sinh, loại rượu này thích hợp uống từng ngụm lớn, xoay tròn trong miệng một vòng sau đó nuốt xuống rồi nín thở một lúc, sẽ tự có một mùi vị, ngài nên thử một chút, tiểu tử xin mời ngài!”

Giang Phàm cũng rót đầy một chén cho mình, hắn và Bùi Vân Cẩn cùng nâng chén lên.

“Được rồi, uống đi!”

Giang Phàm vừa nói xong, ông lão đã làm một hơi uống cạn chén rượu, lúc này, mặt ông lão hơi đỏ lên, một lúc sau, ông lão thở ra một hơi, lớn tiếng tán thưởng: “Ngon, rượu ngonl Quả nhiên đúng như tiểu lang đã nói, vừa vào miệng giống như có một ngọn lửa cháy bừng bừng, cổ họng giống như có một con đao thép, nhưng dư vị thì ngọt và lạnh thấu xương, thực sự là một loại rượu hảo hạng trong thiên hạ, Thiêu Đao Tử này đúng là danh xứng với thực, không uổng công ta đi chuyến này mà…”

Bùi Vân Cẩm nói: “Lão tiên sinh ăn chút đồ ăn để nhắm rượu thì sẽ càng mỹ vị hơn.”

Ông lão nhìn những món ăn trước mặt: “Đây là bốn món ăn và một món canh à?”

“Đúng vậy, ta chỉ nghĩ bậy bạ ra thôi, hy vọng ngài cảm thấy vừa miệng.”

Ông lão cầm đũa lên, cho một miếng thịt cá vào miệng nhấp nháp một phen, không khỏi tán thưởng: “Hương vị đậm đà thơm ngát, cho dù ở trong cung, lão phu cũng chưa từng được nếm một món ăn nào ngon như vậy, siêu phàm, quả nhiên siêu phàm.”

“Nếu ngon thì ngài ăn nhiều hơn chút.” Giang Phàm lấy một cái chén tự tay múc cho ông lão thêm một chén.

“Uống thêm chút canh, sau đó uống rượu sẽ không tổn hại thân thể”

Khẩu vị của ông lão như được mở ra, ông ấy tạm thời không thể nói chuyện, cho đến khi rượu qua ba vòng, các món ăn đều có năm vị, ông lão mới hài lòng thở dài: ‘Rượu và đồ ăn ngon như vậy, khó trách Giang Lâm Các có thể quật khởi trong một đêm, ta e rằng chỉ có Thái Bạch Cư mới có thể so sánh được với nơi này, tiểu lang là thần thực chuyển thế sao?”