Chương 16: Thanh Lâu Lập Địa Thành Nhân-cứu Yêu Độ Kiếp Nào Cần Nể Kiêng

Đồ Sơn đại thành rộng lớn bao la.

Bốn năm rồi phàm trần mới quay trở lại, hắn vẫn đi một mình, không thích vướng tay vướng chân, dạo từ đông sang tây, từ nam sang bắc, đi mỏi cả chân, gặp nhung y cát vào uống bát trà.

Nói về nhung y cát là thanh lâu lớn nhất Đồ Sơn Đại Thành, có tam tầng cửu bậc, tam tầng là ba tòa lớn cho khách khắp nơi tự nhiên vào, cửu bậc là tùy cấp bậc trong giai cấp xã hội mà được thiết đãi, đương nhiên cấp bậc nào khách nhân cũng phải trả tiền.

Cái hay của nhung y cát là dù là giai cấp bình dân nếu dám bỏ tiền thì vẫn được tiếp đãi như quý tộc.Tiền bạc thế giới này đối với xã hội phổ thông thì dùng kim phiếu đối với con số lớn, còn tiền đồng bạc nén đối với số nhỏ.

Linh thạch thì trao đổi đối với giai cấp quý tộc hay tu hành giả.

Đương nhiên dùng loại nào cũng được, miễn ăn xong phải thanh toán đủ, thiếu một đồng là sẽ bị đánh một trận nhừ thây rồi bắt làm công trừ nợ.

Luật của nhung y cát là tôn trọng khách nhân, khách hàng là chân lý.

Phía sau nhung y cát do đại đệ tử của Trấn Thủ sứ thiết quyền trông coi.

Người này tên Bàng Ngôn nghe nói đã tu luyện đến tam tầng hậu kỳ Bất Hoặc Cấp 7.

Cho nên đương nhiên vào nhung y cát vuốt mặt phải nể mũi, không ai dám gây chuyện ở chốn này.Phàm trần vừa bước vào lập tức có người chào đón là hai nữ tử xinh đẹp một tên là tố nha một tên tố tâm.

Họ dẫn phàm trần đến một chỗ ngồi.

Sau đó hỏi chuyện và trình bày cụ thể những gì trong nhung y cát để phàm trần cần có thể gọi.

Đương nhiên là phải vừa túi tiền khách nhân.

Vui lòng khách đến vừa lòng khách đi.

Phàm trần kêu tố nga chọn cho mình một căn phòng để uống trà tĩnh tọa.

Căn phòng này phải bỏ tiền ra thuê.

Ở xã hội hiện đại thì uống cà phê có phòng ngủ giá rẻ mạt.

Nhưng thế giới này khi bước vào nhung y cát muốn một chỗ riêng tư có thể theo ý mình thì không rẻ.

Phàm trần truyền thần niệm cho gọi Khô Liên Y.

Ngay trong chốc lát nàng có mặt đến sắp xếp một căn phòng tại nhung y cát.

Giáo chủ lệ quỷ môn dám bỏ ra bảy trăm lượng bạc thuê một căn phòng cho phàm trần ngồi uống trà ngắm cảnh.

Một căn phòng thượng hạng.

Nàng còn bỏ ra 70 khối linh thạch trung phẩm để nhận được ưu đãi đặc biệt từ nhung y cát.

Ngay lúc này lẽ dĩ nhiên phàm trần là thượng đế trong mắt bọn người nhung y cát.

Dù hắn có ăn mặc bình phàm nhưng dám bỏ tiền ra thì là quý tộc.

Phàm trần cho gọi trưởng quầy của nhung y cát đến.

Tên này để râu hay bên mép, khuôn mặt gian manh nhưng hài hước, miệng thì ngọt như đường cứ dạ vâng nói cười vui vẻ, hắn tên lại nhân thương.

Lúc này hắn tiến vào phòng khom người hành lễ rồi nói, chẳng hay nhung y cát có hợp lòng đại gia hay không, đại gia cần chi cứ tùy ý yêu cầu, tiểu nhân sẽ tận tâm tận lực.

Phàm trần nói ngắn gọn.

Cho ta một dĩa bánh nướng, ba nén nhang trầm, gạo, muối, vàng mã.

Lại pha một ấm trà ngon.

Gọi hồng y nữ tử giang tú bạch xuống ta tiếp chuyện.

Lập tức lại nhân thương bất ngờ, nhưng lại nhanh miệng đáp, cái này không khó, nhưng muốn được bạch cô nương tiếp chuyện phải ra một cái giá.

Vừa dứt lời khô liên y cầm một sắp kim phiếu để trước mặt lại nhân thương.

Lại nhân thương vui vẻ cáo lui.

Lúc này hai nữ tử tố nga tố tâm cũng lui ra ngoài chuẩn bị đồ mà phàm trần cần.

Khô Liên Y nữ tử mở lời nói.

Chủ nhân còn chuyện chi sai bảo, nếu không còn liên y xin phép cáo lui chờ bên ngoài đợi người sai khiến.

Phàm trần nói: Cô nương sắp xếp ba ngày sau, làm phiền đi một chuyến đến Thục Quốc chuẩn bị một chỗ dừng chân giúp ta, sẵn tiện thám thính tình hình thục quốc.

Xong việc chỗ này ta sẽ đến thục quốc.

Khô Liên Y hành lễ lập tức xoay người rời đi.Nữa canh giờ sau mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ.

Trong phòng ngoài phàm trần ra còn có một nữ tử dung mạo diễm lệ ngồi pha trà rót nước mời phàm trần, miệng vui vẻ thăm hỏi khách nhân.

Chẳng hay khách nhân làm sao mà biết nô gia.

Lại không tiết bỏ mười ngàn lượng kim ngân để mời nô gia tiếp chuyện.

Thật phi thường.

Chắc hẳn khách nhân xuất thân từ danh môn quý tộc.

Phàm trần đáp.

Tại hạ chỉ là một bách tính bình dân.

Giang tú bạch cười cười lại hỏi tiếp, vậy không lẽ khách nhân là tu hành giả, phàm trần đáp kỳ thật ta chỉ là một bách tính bình dân.

Giang tú bạch bất ngờ.

Một bách tính bình dân mà dám gọi nàng ra, quái lạ, phải chăng có ai chỉ dẫn hắn.

Giang tú bạch tuổi chừng hai mươi tám, nhìn trong có vẻ yếu mềm rung động lòng người, nhưng thật ra nàng là một tu hành giả.

Một tu hành giả hết sức nguy hiểm.

Xuất thân là thánh nữ ma tộc.

Ma tộc ngoài ma chủ còn có thánh nữ.

Mà trong nội bộ ma tộc một bộ phận nghe theo ma tôn một bộ phận nghe theo thánh nữ Giang tú bạch.

Đạo hạnh của nàng đã tới tứ cảnh hậu kỳ Động Huyền cấp 8.

Cho nên ván cờ này ma tộc đánh sắp thắng.

Đồ Sơn Đại Thành là chỗ nào, là một trong bốn trấn thủ sứ cai quản.

Dưới trướng Nhân Hoàng hay còn gọi Nhân Tôn lãnh tụ tinh thần nhân tộc có bốn trấn thủ sứ là Thiết Quyền, Lý Độ, Thuần Lương, Cao Hữu Cát.

Đồ Sơn Đại Thành là một cửa ngõ huyết mạch do trấn thủ sứ Thiết Quyền động huyền cảnh cấp 6 trấn thủ.

Đạo hạnh Thiết Quyền dù có cao cường làm sao qua nổi Thánh nữ Giang tú bạch.

Phàm trần cười thế sự bi thương.

Hắn trong bốn năm tĩnh tọa tu hành tại Bảo Liên Sơn Trang đã phát hiện ra nhiều thứ.

Vốn dĩ hắn cũng không muốn quan tâm nhiều, nhưng do bản tâm thanh tịnh các pháp liền thấu tỏ, đạo nói xa mà gần.

Lần này hắn tìm đến giang tú bạch đơn giản chỉ muốn luận đạo nói vài câu, vì hắn cảm thấy nàng thú vị, một mặt khác hắn muốn cho nàng có chút bất ngờ rằng nhân tộc không bất tài như nàng nghĩ.

Phàm trần miệng hớp nước trà lòng an tĩnh bỗng ngâm lên vài câu thơ” Hỡi khách thương hồ thục quốc xưa, dừng chân trên bến khách sông thưa- hồng y tố nữ kinh như mộng- bá đao nhất niệm đoạt mạng chừa”Giang tú bạch nghe mấy câu thơ liền biết người trước mắt mình không phải tầm thường, nàng vẫn hoài nghi tên phàm nhân trước mắt từ đâu lấy can đảm mà tìm đến đầm rồng hang hổ.

Nhung y cát đã bị nàng khống chế từ lâu.

Bây giờ Đồ Sơn Đại Thành nàng đã nắm chắc mười phần trong tay.

Trấn thủ sứ Thiết Quyền dù đạo hạnh có cao nhưng làm sao qua nổi được nàng.

Mà Chấn Minh Thành cách xa Đồ Sơn Đại Thành hai ngàn dặm đường.

Nước xa sao cứu nổi lửa gần.

Nhưng hôm nay bổng có khách nhân lạ mặt, nhìn người trước mắt không có chân khí của tu hành giả, nàng có thể tùy ý đoạt mạng.Lòng động sát niệm, giang tú bạch vội nhếch miệng cười, ngâm vài câu thơ đơn giản ” Nếu khách phàm trần đã đến đâyThiếp mong lưu luyến một mạng nàyHồn chàng có thác xin đừng tráchBá đao đoạt mạng bởi lời ngay”Lời vừa dứt, phía sau lưng nữ tử một hắc y nhân nhanh như chớp vung đao chém tới phàm trần.

Một tiếng keng! Hai vũ khí chạm vào nhau, nhanh như chớp Vũ Ca, con gấu theo sát phàm trần bấy lâu nay dùng đông ba khách đỡ lấy sát đao của hắc y nhân.

Phàm trần nói, dẫn hắn đi chỗ khác.

Vũ ca liền tấn công tới tấp dụ hắc y nhân đi.

Giang tú bạch mặt không biến sắc vẫn cười vui vẻ lập tức một chưởng đánh nhanh tới vào ngực phàm trần.

Trong một khắc này phàm trần không hề tránh né.

Một cao thủ tứ cảnh hậu kỳ động huyền cấp 8 làm sao ai có thể cứu nổi phàm trần.

Phàm trần lúc này mười phần chết chắc.

Chưởng lực vỗ tới thẳng ngực phàm trần, phàm trần lập tức ói máu.

Lúc này ngay thời khắc sinh tử phàm trần nhớ lại một bài kệ trong nhà phật ở thế giới hiện đại.

Trong đầu hắn hiện lên vài con chữ:”Sanh giả không, tử giả không, ruộng vườn nhà cửa mênh mông, chết rồi cũng nắm tay không được gì”.

Hắn sẽ chết sao.

Giang tú bạch còn tưởng thần thánh phương nào, hóa ra chỉ là kiến hôi mà bày đặt đến ngắm bà đây!Chợt giang tú bạch đang mỉm cười bổng ngừng lại, trong đầu ngẫm nghĩ có gì đó không đúng.Một chưởng của kinh như thần mộng quyết đã đạt công lực đến tứ cảnh hậu kỳ bất cứ kẻ nào cũng phải chết ngay tại chỗ.

Mà lúc này phàm trần tuy miệng nôn ra máu nhưng vẫn mỉm cười.

Miệng đọc lớn vài câu từ”Cung Tiên lầu cát mênh môngHỗn Nguyên nhập đạo trần hồng hợp tanBớ kìa thương hải mênh mangNgàn năm dâu bể xốn xang kiếp trần”Lập tức không khí xung quanh phàm trần và giang tú bạch cuồn cuộn chân khí, tự nhiên hóa sinh, không gian như có linh khí tụ lại thành một quả cầu bay vào trong ngực phàm trần, lập tức thân thể phàm trần quay lại như cũ, máu trên miệng biến mất.

Một màn này làm cho giang tú bạch kinh ngạc không thôi.

Ngay lúc trước chưởng lực của nàng đánh vào lập tức cơ thể phàm trần kỳ kinh bát mạch đứt hết.

Phải nói là chết chắc, nhưng ngay mấy giây sau lại trở về hiện trạng ban đầu.

Quá bất hợp lý.Giang tú bạch lùi lại phía sau ngồi xuống tay cầm bình nước rót trà uống như cố tỏ ra trấn tĩnh.

Mà lúc này bên ngoài căn phòng đã có vô số hắc y nhân ẩn núp đợi lệnh xông vào băm phàm trần ra làm muôn mãnh.

Bàng Ngôn lãnh đạo đám hắc y nhân đứng ở bên ngoài.

Hắn đã vì thánh nữ ma tộc mà âm thầm phản bội nhân tộc.

Hắn bây giờ trong lòng chỉ có giang tú bạch.Cách xa nhung y cát bên trong một khu rừng.

Vũ Ca đã dụ hắc y nhân đến gặp hồ yêu cùng sơ không hợp lực.

Một gấu, một hồ ly, một heo, ba đánh một không chột cũng què.

Bọn hắn quần ẩu hắc y nhân một trận thê thảm sau đó treo hắn lên cây, rồi vui vẻ dắt nhau đi chơi.Trong căn phòng nơi phàm trần ngồi, vào thời khắc sinh tử lúc nảy hắn đã dùng tâm thân vận chuyển Luận Xá Công.

Một công pháp hắn tự đặt tên.

Công pháp này ở thế giới hiện đại ngày nay rất phổ biến có tên là năng lượng hay nhân điện học.

Nhưng khi đến tay phàm trần hắn dùng thiền minh sát dẫn dắt bảy đại huyệt lớn trong cơ thể hay còn gọi là bảy luân xa trong cơ thể vận chuyển kỳ kinh bát mạch.

Thế giới thần ma này các tu hành giả đều sử dụng cách vận hành tu luyện thông qua đan điền tức cách ba phân dưới rốn phía bên trong để dung chứa tiểu tâm linh thiên địa, hay cách thức vận khí đem vào khí hải bên trong não.

Nhưng phàm trần hắn không như vậy.

Hắn sử dụng phương pháp hiện đại vận chuyển bảy luân xa lưu thông vận hành kinh mạch kết hợp thiền minh sát.

Bảy luân xa được phàm trần luận giải như một thế giới tâm linh đa màu sắc bên trong con người hắn.

Mà linh khí trong phương thiên địa này được hắn hiểu là năng lượng.

Ở thế giới hiện đại hắn đã có công phu mười năm tu luyện nhân điện trường sinh học, nay đến thế giới này được hắn cải biên thành Luận Xá Công.

Mà vừa rồi hắn đã áp dụng thành công trùng sinh trong nhất niệm.

Thật quá kinh người.Phàm trần như muốn xua tan không khí mờ mịt âm u nơi tử địa này mới đọc lớn vài câu thơ để xoa dịu bầu không khí căng thẳng ” Xét hỏi trời già rõ thần maCông tư hai nẻo luận chánh tàÂm Dương nhị khí còn dung hợpThì rõ thần ma lẽ tại ta”Phàm trần nói tiếp.

Bạch cô nương chớ căng thẳng.

Phàm mỗ chẳng qua là bá tánh bình dân, vì quý mến bạch cô nương có nét đẹp giai nhân kiều diễm, mà không tiếc vay bằng hữu ít bạc để mong gặp bạch cô nương đối ẩm hàn huyên.Lúc này bên ngoài phòng Bàng Ngôn đỏ mắt tía tai.

Hắn đã nổi sát tâm muốn giết tên khách nhân trong phòng đang ngồi đối diện cùng tiểu bạch cô nương.

Hắn yêu nàng.

Bất cứ ai có ý đồ với nàng hắn sẽ giết một cách dã man.Ngay lúc Giang tú bạch ngước đầu lên định nhìn phàm trần, nhanh như chớp, hắn đứng lên miệng niệm pháp quyết” Thấu, Xuyên, Dẫn, Kết”đi xuyên qua cửa như linh hồn đi xuyên tường đến trước mặt Bàng Ngôn bên ngoài cùng một đám hắc y nhân.

Chỉ một chưởng giáng tới.

Tất cả gục tại chỗ ngã xuống, chỉ còn Bàng Ngôn là còn tĩnh táo nhưng đã ngã gục xuống đất bất động, toàn thân khí lực mất sạch, sự việc xảy ra chưa đầy uống một hớp nước, phàm trần lại đi xuyên qua cửa bước vào ngồi trước mặt Giang tú bạch.Giang tú bạch lúc này biết gặp phải địch nhân, nàng cũng không biết phải làm sao.

Vì tên trước mặt quá quỷ dị, ra tay xuất quỷ nhập thần.

Phàm trần lại mở miệng nói: Bạch cô nương không chê bai phàm mỗ tay chân thô kệch, già nua xấu xí mà chịu ngồi tiếp chuyện, phàm mỗ đội ơn vô cùng.

Đến thăm tệ xá như vầy đã đủ.

Phàm mỗ đi trước có việc.

Ngày sau còn gặp lại.

Nói rồi phàm trần đứng dậy xá chào liền rời đi.Khô Liên Y cùng Hà Ma Trưởng Lão từ lúc ở bên ngoài định xông vào trợ giúp nhưng làm sao dám.

Đạo hạnh chưa cao sao qua nổi đám người bên trong.

Thấy phàm trần bình thường đi ra hai người vội lẻo đảo theo sau rời thành Đồ Sơn.Ra khỏi ngoại thành.

Khô Liên Y cùng Hà Ma cáo từ để đi thục quốc lo việc mà phàm trần giao lúc trước.

Phàm trần tìm con gấu Vũ Ca, Hồ Yêu, con lợn Sơ Không.

Tiếp tục cưỡi lợn đi ngông ngông vừa đi vừa ngắm cảnh về lại bảo Liên Sơn Trang.Cưỡi lợn đi được vài dặm đường mưa như trút nước! Chợt phía trước mặt tiếng sét kinh người, mà sét lại đánh không ngừng, phàm trần ngó thấy phía trước một thân nam tử máu me đầm đìa đang yếu ớt cố lê bước, phía sau có một người đuổi đến.Thanh niên người dính đầy máu đi vừa tới chỗ phàm trần cách vài bước liền ngồi xuống do mất sức quá nhiều.

Người đuổi theo thanh niên cũng đã tới, là một lão nhân râu dày tám tất, mình mặt thanh y, tay cầm phất trần, vừa đi vừa bình tâm an tịnh.

Khi thấy phàm trần, vị đạo nhân kia liền bước lên hỏi thăm mà không vội ra tay với thanh niên yếu ớt kia.

Xin hỏi tôn giá từ đâu đến, có phải là bằng hữu của tên yêu vật này, nếu không phải xin tránh đường để bần đạo tru diệt tà yêu.

Phàm trần vội bước xuống lưng heo hành lễ khom người cúi đầu đáp, tiểu sinh họ phàm tên tự là trần, vốn là một tán tu trôi nổi, đang trên đường đi về nhà, không may gặp cảnh này xin Chân Nhân đừng hiểu lầm.Đạo nhân nói: Vậy thì tốt, dễ giải quyết, xin các hạ rời đi đừng phiền lão trừ ma vệ đạo.Đạo nhân rút trong tay áo ra bảo tháp chín tầng miệng niệm chân ngôn” Phục ma tứ tượng- bát quái đồ hình- thông linh thiên tháp- thu phục quỷ linh” vừa dứt lời định dùng bảo tháp thu thanh niên yếu ớt trước mặt, phàm trần vội hô lên, đạo hữu xin dừng bước.

Đạo nhân giận quát.

Phàm nhân ngu nguội, mau tránh ra cho lão đạo thu yêu, trễ giờ lành nó chạy mất, sau này tội lỗi này ta và ngươi gánh không nổi.Phàm trần vội bước tới phía trước thanh niên đang ngồi dưới đất ngăn cản trước mặt lão đạo.

Phàm trần mở lời nói lớn” Yêu tà khó lắm mới tu thânLão đạo chân nhân xét xa gầnLòng mở đại từ tâm đại hảiTha kẻ dị loài ấy đại ân”Lão đạo nôn nóng nhưng vẫn đáp lời ” Trừ ma vệ đạo há lại quênThiên điều có lệnh chớ ngông nghênh Làm sai thiên khiển ai chịu lấyCông đạo do trời chẳng mình ênh”Phàm phu kia mau tránh ra cho lão thu phục con độc ma thú này, nó là tê giác tinh đã độ kiếp hóa hình làm trái lẽ trời, cũng may lão đạo đi ngang qua gặp lúc nó suy yếu nên đánh đuổi, phải đem nó nhốt vào linh tê bảo tháp đem về núi linh tê hàng ngày niệm kinh trấn nhiếp.Phàm trần hỏi danh tánh.

Lão đạo đáp bần đạo là Hồi Tiên Trưởng tu hành tại núi Linh tê kỳ ba quốc.

Phàm nhân ngươi lôi thôi làm gì, mau tránh ra cho ta làm việc.

Tuy phàn trần xưng mình là tán tu, nhưng lão đạo nhìn trên người hắn không có chút khí tức người tu hành nên cho rằng hắn nói xạo.Lời vừa dứt phàm trần cũng không giông dài.

Tay đánh ra chưởng về phía lão đạo sĩ miệng niệm thần ngôn”Kính Thiên Địa công tư Kính Quỷ Thần minh tánhKính bậc chánh lương hiền”.

Thần ngôn vừa dứt chưởng lực vừa tới, Hồi Tiên Trưởng đưa bảo tháp chín tầng ra đỡ, phàm trần quát lớn.

Cung Tiển Hồi Tiên Trưởng, miệng lại niệm tiếp” Phật quy linh thứu- Pháp nhập long cung- thiên long la hán thải sơn trung- Xe loan thánh giá hồi cung”.

Lập tức một cỗ năng lượng mở ra một vòng xoáy hút lấy Lão đạo sĩ biến mất.

Lão đạo sĩ mở mắt đã thấy mình đứng tại núi linh tê trước động phủ, bên tai còn có tiếng truyền âm của phàm trần, phàm mỗ cả gan mạo muội cứu người, mong tiên trưởng rộng lòng bỏ qua, ngày sau có duyên gặp lại sẽ thỉnh tội, tiên trưởng từ bi.

Vô lượng thiên tôn! Hồi tiên Trưởng bấm tay tính toán rồi lắc đầu lia lịa, đứng đần mặt ra một hồi, rồi bước vào động phủ linh tê phất phất trần một cái đóng cửa động lại.Người đời sau có thơ khen rằng:” Gặp trời mưa bão gió giôngTiên nhân đuổi bắt yêu tông cạn đườngTán tu cưỡi lợn phi thường Lực thần cung tiển chặt đường đạo nhân”.Phàm trần sai Vũ Ca cõng thanh niên yếu ớt cùng về Bảo Liên Sơn Trang..