Cuối năm Khang Hi thứ 51, một năm mới bắt đầu. Trong một năm này, triều đình đã xảy ra rất nhiều đại sự, trong đó, việc thái tử bị phế lần hai là lớn nhất.
So với năm 47 khi Thái tử bị phế lần đầu rất ầm ĩ, lần phế truất này trông lặng yên hơn nhiều. Nhưng, sự thật là những tông thần phe thái tử cũng xong đời. Hơn nữa, các vị hoàng tử tranh đấu hay gắt, toàn bộ triều đình đều thần hồn nát tính.
Có lẽ vì cảm thấy không khí năm nay quá khẩn trương, để ổn định lại và che giấu một vài việc, cung Yến Nguyên Đán năm nay, hoàng thượng hạ chỉ làm lớn.
Ý chỉ ra, phủ Nội Vụ cùng Quang Lộc Tự liền nhanh chóng tiến hành, không ai dám chậm trễ vào lúc này, sợ làm không tốt sẽ động vào họng súng của hoàng thượng.Đồng dạng, ngoài cung, các thân vương và đại thần cũng dẫn theo nữ quyến và hài tử, ít nói ít làm, yên ổn tham gia yến hội xong rồi bình yên về nhà.Chỉ có điều, họ không ngờ tới, hôm nay Hoàng thượng cảm thấy rất hứng thú, chưa kể đến việc luôn nâng chén, còn bộ dạng nói chuyện náo nhiệt cùng các lão vương gia tông thất.Tâm tình hoàng thượng tốt, không khí toàn bộ yến hội liền không giống nhau. Tâm tình gần đây của hoàng thượng cực không tốt nên mọi người đều căng thẳng trong lòng. Thứ hai, tính hoàng thượng tốt thì tâm tình của người làm nô tài sao dám không tốt.
Thế là, bầu không khí của yến hội ngày càng náo nhiệt, bên dưới, các hoàng tử cũng bắt đầu kính rượu cho nhau.”Tứ ca, đệ đệ kính huynh.”
Sau khi bị thái tử liên lụy, Dân Tường bị giam giữ một quãng thời gian, cuối cùng tuy rằng được thả ra nhưng lại không được lòng phụ hoàng, những huynh đệ khác tránh hắn không kịp, chỉ có tứ ca lúc nào cũng chăm sóc hắn.
“Không cần uống nhiều rượu như vậy, chân đệ còn chưa lành đâu.” Tuy Dận Chân nói thế nhưng cũng bồi uống xong một ly rượu trên tay. Hắn biết tình cảnh của Thập Tam Đệ mấy năm gần đây cũng không dễ dàng, việc thái tử bị phế, hắn không tin Thập Tam sẽ bao che thái tử. Nhưng hắn tin hay không không quan trọng, quan trọng là niềm tin của Hoàng Thượng.
“Tứ ca không cần lo lắng, chỉ là còn có việc ở trong phủ phúc tấn.” Dận Tường không để ý đến chính mình.
Dận Chân nhíu mày, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, lập tức lộ ra biểu tình.
“Phúc tấn của đệ rất tốt, có việc gì thì kêu nàng đến tìm tứ tẩu của đệ.”
Dận Chân sợ Dận Tường gặp khó khăn lại không nói với hắn, liền nói nếu có chuyện gì thì hãy để thập tam phúc tấn đến tìm phúc tấn của mình để kể.
“Đã biết, tứ ca!” Dận Tường có chút nghẹn ngào, nhưng cũng nhận thức được trường hợp hiện giờ, lập tức điều chỉnh lại, hai người trò chuyện những chuyện râu ria.
Cách đó không xa, bát, cửu, thập a ca cũng đang nói chuyện phiếm.
“Lão tứ lại thu mua nhân tâm” Người Dận Đường không thích nhất chính là Dận Chân, hắn vĩnh viễn đều nhớ kỹ việc lão tứ đã vì một con cẩu mà cắt tóc hắn.Dận Tự biết tâm tư của Dận Đường, cười nói:
“Mấy năm nay, Tứ ca quả thật đã giúp Thập Tam rất nhiều chuyện.”
Dận Đường bĩu môi, vừa định mở miệng nói gì đó, liền nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài truyền vào. Dận Đường sửng sốt, ai không muốn sống mà nháo ra động tĩnh lớn như vậy.
Những người trong điện cũng nghe thấy âm thanh, sôi nổi dừng nói chuyện, nhìn ra bên ngoài. Đương nhiên, có không ít người nhìn sang Khang Hi đang ở chủ vị.
Nhanh chóng, thống lĩnh thị vệ Ngự Tiền vội vàng vào trong điện.
“Khởi bẩm hoàng thượng, bầu trời bên ngoài điện xuất hiện dị tượng.” Thủ lĩnh thị vệ ngự tiền tự nghĩ bản thân đã gặp qua nhiều chuyện lạ, biết rất nhiều điềm lành mà quan viên địa phương đã báo, dị tượng gì đó đều là bịa đặt. Nhưng hôm nay, hắn dám lấy đầu mình ra để thề, việc này không phải con người có thể làm được.
Khang Hi trầm mặc trong chốc lát, liền đứng dậy. Hoàng thượng đứng lên, những người còn lại cũng theo đó mà đứng dậy.
Mùa đông khắc nghiệt, thời tiết bên ngoài cực kỳ lạnh, Lương Cửu Công vội đem áo khoác đến cho hắn mặc vào. Khi bước ra khỏi cửa lớn, Khang Hi ngẩng đầu nhìn thấy một màn hình lớn trên trời.
“Đây là thứ gì vậy?”
“Thần tích, hay là…”
“Nó có rơi xuống không?”
“…”Khang Hi nghe những lời nghị luận ở phía sau, trong lòng cũng có suy đoán.
Bỗng nhiên, một tia sáng từ màn trời bắn ra, mọi người kinh hô theo bản năng. Lương Cửu Công hô lớn một tiếng “HỘ GIÁ!”
Ngay lập tức, Khang Hi đã bị vây quanh bởi thị vệ ngự tiền và các a ca.
[Hello, chào mọi người, tôi là Tinh Mộ, mấy hôm nay bị cảm mạo nên không có phát sóng trực tiếp, hôm nay nói lời xin lỗi với mọi người.]
“Đây là gì?”
“Tiên nữ sao?”
Khang Hi vẫy tay cho lui những người đứng trước mặt mình, nhìn về phía nữ tử bỗng nhiên xuất hiện trên màn trời. Trông thì khoảng mười mấy tuổi, gương mặt tinh xảo, bộ dạng tràn đầy sức sống. Chỉ là, quần áo và kiểu tóc đều không giống người đại Thanh. Chuyện này rốt cuộc là sao, thần tiên, yêu ma, hay kỹ xảo âm mưu gì.
[Thời tiết hôm nay rất tốt, thích hợp đi du ngoạn, hôm nay chủ kênh sẽ đến kiến trúc lăng mộ hoàng đế có quy mô to lớn nhất nước ta, cũng chính là lăng Thanh Đông cực kỳ nổi tiếng. Lăng Thanh Đông có diện tích 80 km vuông, mai táng tổng cộng năm vị hoàng đế, lần lượt là Thuận Trị, Khang Hi, Càn Long, Hàm Phong và Đồng Trị]
Khi Khang Hi nghe đến Lăng Thanh Đông đã có suy đoán, nhưng nghe đến lời nói cuối cùng, sắc mặt Khang Hi thay đổi lớn, Khang Hi, Càn Long, Hàm Phong, Đồng Trị. Sau hắn, Đại Thanh thế nhưng chỉ có ba triều đại, Đại Thanh vong?
Nghe đến những lời này, sắc mặt của những người khác cũng biến đổi rất lớn, thần sắc của hoàng thượng và các vị hoàng tử giống nhau, a ca nào đó vô dụng vậy sao.
Vài vị hoàng tử chú ý tới ánh mắt của những người xung quanh rất khó coi, có ý nghĩ gì, xem thử Càn Long sau Khang Hi là ai, tìm ra thử xem coi gia có đánh chết hắn không.
Tự cảm thấy có hi vọng, các hoàng tử đều chủ động phủ nhận Càn Long là họ.
[Đây chính là bản đồ của lăng Thanh Đông, mọi người có thể nhìn xem…]
Đám người Khang Hi vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy thiếu nữ đi đến chỗ một bản đồ lớn ở bên cạnh. Sau đó, mọi người nhìn thấy bản đồ trở nên lớn hơn, chiếm toàn bộ màn trời.
Bản đồ rất rõ ràng, mọi người nhìn thấy một ít núi non ở phía trên, ở chân núi có một loạt icon cung điện, những chữ viết ở phía dưới icon rất nhỏ, ví dụ như ở mặt sau của một kí hiệu lăng mộ, ghi Thuận Trị. Vị trí icon ở phía đông lăng là đông Hiếu Lăng, ở phía đông chính là lăng Khang Hi.Những người ở đây căn bản đều đã đi qua hoàng lăng, tự nhiên sẽ biết vị trí lăng mộ của tiên đế và đương kim thiên tử, nên biết được tin tức này là đúng. Hơn nữa, mấy icon này rất dễ hiểu.Dựa theo những điểm đánh dấu, mọi người nhanh chóng đếm, phát hiện đúng là chỉ có lăng tẩm của năm vị hoàng đế, tuy nhiên có những lăng mộ, bọn họ không biết. Lăng Từ An và lăng Từ Hi là lăng mộ của ai.
Khang Hi nhìn bản đồ lăng mộ của mình bị công khai, trong lòng ngũ vị tạp trần. Lăng tẩm hoàng gia là địa phương thần thánh.
“Hoàng A Mã, nơi này không phải thiên đình, hình như là đời sau.”
Hơn nữa, lại còn là sau khi Đại Thanh vong, Dận Chỉ không nói ra nửa câu sau, nhưng ai ở đây lại không biết.
Mặt khác, những hoàng tử đưa mắt nhìn nhau, đầu óc bọn họ có chút trống rỗng, ai cũng có tâm tư đoạt đích, nhưng hiện tại, ai cũng không hy vọng bản thân là hoàng đế Càn Long.[Mọi người có thể nhìn thấy Hiếu Lăng của hoàng đế Thuận Trị được đặt ở vị trí trung tâm, mà Hiếu Lăng này cũng là lăng mộ duy nhất của toàn bộ Lăng Thanh Đông không bị trộm cướp sạch…]
Mọi người: Cái gì, cô nương kia vừa mới nói cái gì?”
“Hoàng thượng!” Thanh âm của Lương Cửu Công hấp dẫn sự chú ý của người khác.
“Hoàng A Mã!” Các hoàng tử hoảng sợ, thân hình cha ruột ngã vào người Lương Cửu Công.
“Truyền thái y, truyền thái y!” Lương Cửu Công kêu người, lập tức liền có tiểu thái giám đi tìm thái y.
Lương Cửu Công muốn đỡ hoàng thượng về điện Bảo Hòa, rốt cuộc bên ngoài quá lạnh. Nhưng, Khang Hi lại giơ tay ngăn lại, hắn muốn tiếp tục xem.
“Người đâu, dọn ghế dựa lại đây, to với rộng một chút, lấy thêm chậu than, lấy nhiều thêm mấy cái…” Lương Cửu Công không hổ danh là nô tài ngự tiền được trọng dụng nhất, rất nhanh đã cung cấp một vị trí thoải mái cho Khang Hi, bố trí thị vệ ngự tiền cũng quanh, vừa bảo hộ vừa tọa trấn.
Thế nhưng, chuyện tốt như vậy chỉ có Khang Hi được hưởng thụ, các vị hoàng thử không được Khang Hi cho phép, còn không có tư cách để có ghế ngồi. Hiện tại, nghe được những lời thiếu nữ nói, Khang Hi gần như bị nhóm nhi tử có hiếu tức chết rồi, không bảo bọn họ quỳ là đã giữ thể diện lắm rồi.
[Hôm nay, mục tiêu của chúng ta là lăng Thanh Dụ của Càn Long đế, phía trước là lối vào của lăng Thanh Dụ. Nghe nói đây là con đường Hoàng đế đi đến thế giới khác. Hôm nay, chúng ta cũng đi, trông dài thật đấy…]
Khi nhìn thấy vẻ mặt thiếu nữ trên màn trời rất nhẹ nhàng, ung dung, không có gì không ổn, có mấy đại thần cảm thấy bất mãn, cho dù Đại Thanh có vong, triều đại sau cũng không thể không tôn trọng những lăng tẩm của hoàng đế như vậy. Đại Thanh bọn họ cũng đâu có bất kính với mười ba lăng của tiền triều.
“Làm càn, người đời sau sao có thể vô lễ như vậy!”
Một ít nhóm bối lặc, vương gia, tông thất đều nhịn không được mà quát lớn, nếu lăng tẩm hoàng gia còn bị người khinh nhờn,thì những lăng mộ của bọn họ còn ra sao nữa.
Thật ra, Khang Hi lại rất bình tĩnh, hắn không có quên những lời mà thiếu nữ đời sau này từng nói, Hiếu lăng của Hoàng A Mã là lăng mộ duy nhất không bị trộm. Ngay cả mộ cũng bị trộm qua rồi, thì những việc còn lại đều là chuyện nhỏ.
[…. Có người hỏi Hiếu lăng vì sao không bị trộm. Vấn đề này muốn trả lời rõ ràng thì…]
“Có người hỏi nàng sao? Ta có nghe ai nói chuyện đâu.”
“Có thể là do chúng ta nghe không được. Tuy vậy, ta cũng rất tò mò nguyên nhân Hiếu Lăng thoát nạn.”
[Thứ nhất, dân gian đồn đại hoàng đế Thuận Trị cực kỳ bi thương vì Đổng Ngạc Phi chết bệnh, cắt tóc xuất gia, lăng tẩm của hắn chỉ có di vật chôn theo, và vài vật cũ…]
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Khang Hi, mọi người đều không rõ lắm những sự tình của tiên đế, chân tướng cũng không rõ ràng, tuy vậy, họ vẫn biết đến sự tình nhốn nháo năm đó.
Là người thì đều có tâm trạng hóng chuyện.
Khang Hi nhíu mày, hắn cảm thấy không ổn:
“Đều là hồ ngôn loạn ngữ, đại sự hoàng đế mất sao có thể là giả.”
[Thứ hai, vì Thuận Trị và hai vị hoàng hậu của hắn đều hỏa táng, bên trong chỉ có ba hũ tro cốt. Những bảo vật chôn cùng đều đặt trong quan tài, không có quan tài, tất nhiên sẽ không có bảo bối. Thứ ba, cuộc đời của Thuận Trị đế rất đơn giản, tôn sùng an táng đơn giản, lúc Khang Hi cấp bia lập công thánh đức cho Khang Hi, có ghi một câu ‘hoàng khảo di mệnh, bất sùng sức sơn lăng, nội bất tàng kim ngọc bảo khí’. Tuy rằng nói ra thì có ba nguyên nhân nhưng nhìn chung thì đều có một nội dung là nói cho mấy trộm mộ biết, trong lăng tẩm Thuận Trị đế chẳng có bảo vật gì đáng giá.]
[Mọi người có thể tưởng tượng, một đám trộm mộ thừa dịp trời tối lẻn vào Lăng Thanh Đông, đối mặt với nhiều lăng mộ như vậy, bọn họ không thể đi đào từng cái một. Cho nên, họ phải lựa chọn những lăng mộ có di vật phong phú chôn cùng. Rốt cuộc thì việc đào mộ cũng là một việc rất tốn công sức.]
Mọi người: Đúng là vậy thật.
Khang Hi lúc này cũng không biết nên nói cái gì, hắn cũng không thể nói là không phải bọn họ không muốn cấp hậu táng cho hoàng A Mã, mà vì trong kho của triều đình lúc ấy không có tiền. Hơn nữa, năm đó, Hoàng A Mã trọng dụng người Hán, những người Mãn phản đối rất lớn. Hoàng A Mã vì để hắn có thể an ổn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đã phải hấp hối hết sức viết chiếu thư cáo tội.
Lúc đó hắn còn nhỏ, không có khả năng đối mặt với tất cả đại thần Mãn Châu bất mãn, tổ chức một lễ tang xa xỉ cho hoàng A Mã.
Không ngờ vì nguyên nhân này, lăng mộ không bị quấy nhiễu.