chiếm hết toàn bộ không gian động. Dưới những cành gỗ trơ trụi lủng lẳng những quả đen, chúng đều phủ lớp băng dày trong suốt.
Tố Linh theo sau Bảo nhi, sợ sệt và tò mò nhìn thứ “trái cây” kia. Mãi cho tới khi đến dần, nàng mới hiểu ra, chúng không phải hoa quả mà là… tim! Rất nhiều trái tim vẫn còn đang đập, lớp băng tuyết giống như cái vỏ
bảo vệ thứ nội tạng nhún nhích bên trong
– Đây là… “cây tim” sao?
Tố Linh thều thào nói, trong hiểu biết của nàng hoàn toàn không có loài
cây nào kì lạ như vậy, ít nhất là ở tiên giới không có. Nàng quay đầu
phát hiện mặt Bảo nhi trắng bệch. Hắn cứ vậy mà… ngã xuống!
– Minh Bảo!!!
Tố Linh giữ lấy hắn, đỡ cánh tay bị thương, nàng nghĩ vết thương đang đau
nên Bảo nhi mới ngất đi như thế. Tố Minh Bảo không ngất nhưng cũng không thể nào tỉnh được, hắn đúng là rất đau nhưng không phải tay đau mà là
ngực đau! Những trái tim kia đập cùng một nhịp và trùng hợp làm sao lại
đúng như nhịp đập của trái tim này – trái tim vẫn còn nằm bên trong lòng ngực.
Dường như có cái gì sắp tan vỡ, có thứ gì sắp tỉnh dậy và đảo lộn thế giới
này. Tố Minh Bảo như nhìn thấy một cái vực thẳm, hắn đang đứng sát mép
vực, chuẩn bị ngã xuống và bên dưới là tất cả sự thật đã bị dối trá và
tàn nhẫn che đậy. Tầm mắt hắn mơ hồ nhìn, hắn giữ chặt bàn tay của Tố
Linh, đó là nơi duy nhất vẫn còn hơi ấm. Tự nhiên cảm thấy bản thân yếu
đuối quá, chỉ muốn dựa vào nàng, tìm sự an ủi chở che…
– Có… tất cả bao nhiêu?
Bảo nhi nặng nề hỏi.
– Cái gì? Bao nhiêu cái gì?
Tố Linh muốn phát khóc. Nàng ôm Bảo nhi vào lòng, vô cùng sợ hãi nhìn thấy đôi mắt chết lặng kia. Đau đớn triền miên, tuyệt vọng cùng cực… một ánh mắt cô đơn và lạc lõng đến ám ảnh.
– Tim… tim thần… bao nhiêu?
Bảo nhi vẫn khẩn khiết hỏi. Cái gì? Cái gì? Tố Linh không hiểu gì hết. Nàng chỉ dùng sức ôm lấy đầu hắn. Lúc bé hắn ngã bao nhiêu lần, còn suýt bị
một con báo gấm vồ chết vậy mà chưa bao giờ hoảng sợ… bây giờ nàng đã
thấy sự yếu đuối này – một Bảo nhi thật sự cần được an ủi và yêu thương
Tố Minh Bảo nửa nằm trong lòng nàng, vẫn không buông tha, hắn siết chặt tay nàng, tiếp tục nhìn cái cây quỷ quái trước mặt
– Đếm đi, rốt cuộc ở đây có bao nhiêu cái???
Đối với sự cố chấp này, Tố Linh không thể làm gì khác là vừa ôm hắn vừa ngẩng đầu đếm.
Một…
Hai…
Mười…
Hai mươi…
Năm mươi…
– Là… tám mươi, tám mươi quả tim!
Chính Tố Linh cũng khinh hoàng với con số này. Tim kia ở đâu ra, tám mươi
sinh mệnh vì sao mà chết? Tố Minh Bảo đã bình tĩnh một chút, hắn lắc
đầu, khẽ nói:
– Tám mươi, không đúng, là tám mươi mốt chứ!
Bảo nhi gượng ngồi dậy, đẩy Tố Linh ra xa. Hắn xé đi lớp vải bao bọc cánh
tay. Những ngón tay đã cử động dễ dàng, hoàn toàn khỏe mạnh như trước
nhưng đồng thời cũng không bao giờ trở lại như cũ. Đã không thể quay
lại, có những thứ mãi mãi không thể trở lại…
– Bảo nhi?
Tố Linh trước sau mơ hồ. Nơi này nàng không biết, Bảo nhi hành động khác
thường, tất cả những sự vật quanh đây ẩn chứa một bí mật đáng sợ nào đó. Thế giới này không thuộc về nàng, nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Tố Minh Bảo điên loạn xé hết tầng tầng lớp vải, cuối cùng cũng thấy được
cánh tay dị dạng của mình. Những chiếc vẩy gai, những khớp xương nhô cao gồ ghề, năm ngón tay dài ra, mọc móng sắc. Cái này mà tay người sao?
Tay quái vật thì có!
Tố Linh ngồi bẹp trên đất, kinh hoàng bịt miệng lại. Nàng ngửi thấy rõ
ràng ma khí đang bị hút vào, tay của Bảo nhi từ khi nào đã hóa thành ma
vật, hay là chất độc của nọc rắn gây ra điều này?
Không có thời gian để suy nghĩ thêm nữa, bởi vì Tố Linh đã cảm thấy một luồng ma khí nặng nề đang tới gần. Có lẽ nó xuất phát từ lối rẽ bên phải, con đường kia thông với ma giới và cái kho lạnh chứa đầy tim sống này là
địa phương bí mật của Ma tộc. Thảo nào tiên môn không hề nhận ra, có ai
ngờ nó lại nằm trên lãnh địa Hoa Sơn chứ?
Bảo nhi cho dù phát cuồng tới đâu cũng không quên bên cạnh mình còn có Tố
Linh, hắn sẽ không để nàng gặp nguy hiểm. Bảo nhi kéo nàng nấp vào một
ngách đá, tạo một kết giới nhỏ ngăn cản tiên khí trên người họ. Đi vào
trong động quả nhiên là Ma tộc, chúng là những con yêu sáu tay, có chừng năm con, đang hỳ hục kéo theo những chậu gỗ to. Ma đầu mang hình người
cầm roi da, quất vào người lũ tiểu quái, gầm gừ đe dọa
– Nhanh nhanh, chúng bay có kéo nhanh không thì bảo?
Những chiếc chậu đặt trên một con xe dài, là những tấm ván ghép lại. Năm con tiểu quái móc dây thừng ngang ngực, ì ạch kéo.
– Dừng, dừng lại! Đem cái này tưới cho Ma Mộc đi, cẩn thận một chút, chú ý bước chân trên điểm đánh dấu, bước nhầm là sẽ dẫm phải băng mỏng, rơi
xuống hồ Tuyệt Cực chết không lưu hồn đó!
Năm con ma ngoan ngoãn mỗi người vác một chậu, thận trọng nhón chân đi trên mặt băng. Chúng từ từ vượt qua hồ băng lớn, đi tới cái cây mọc ở giữa.
Những chậu to được đỗ xuống gốc cây, mùi tanh xộc lên.
– Máu?
Tố Linh kinh hãi thều thào. Đây là máu người, Ma Mộc kia hút ma khí và cả
máu người để sống. Mỗi ngày đều như vậy sao? Chỗ máu kia phải giết bao
nhiêu người mới thu được?
Trong lúc thuộc hạ làm việc, Ma đầu ngông nghênh cầm roi da, rảo quanh gốc cây đếm quả
– Tám mươi, không thiếu trái nào! Tốt lắm, bây giờ đi thôi!
Hắn dẫn đám tiểu ma ôm thùng rỗng quay trở về, bất ngờ chân đứng sững lại.
Ma đầu nghi hoặc nhìn xuống. Dưới mũi giày chính là dãi lụa tím của Tố
Linh dùng để băng bó vết thương cho Bảo nhi. Họ gấp gáp đã quên không
thu dọn nó.
– Đây là cái g…?
Ma đầu chưa nói xong thì trước ngực đã bị kiếm gỗ xuyên thủng. Tố Linh
chớp nhoáng giết luôn cả năm tên còn lại. Bọn chúng cứ vậy mà bốc thành
khói đen biến mất nhưng kèm theo đó còn có một con đom đóm từ đây xuất
hiện, rất nhanh bay vút đi.
– Nguy rồi, trên người Ma đầu có Phù báo động. Bảo nhi, chạy nhanh thôi, ma tộc sẽ lập tức kéo tới đó!
Tố Linh toát mồ hôi, tự trách mình đã hấp tấp. Nàng kéo lấy Bảo nhi, hai
người chạy trở về con đường cũ. Nhưng mà đã quá muộn. Chờ đón họ là vô
số, vô số yêu ma. Không phải ma cấp thấp mà đều qua tu luyện mấy chục
năm hoặc mấy trăm năm. Bọn chúng gầm gừ kéo theo binh đoàn bít chịt lối
đi. Thật ra nếu có Hàn Cực kiếm trong tay, Tố Linh sẽ không lo lắng gì.
Bảo nhi đang bị thương, phải trông cậy vào nàng.
Tố Linh dũng mãnh xông ra trước, dọn sạch đường đi. Bóng áo tím nhảy múa
trong địa đạo u tối, quỷ dị mà xinh đẹp. Mỗi động tác đều là đoạt mạng.
Bảo nhi đứng phía sau ôm cánh tay bên phải, do dự chốc lát rồi triệu hồi Tâm Sai bằng tay trái. Kiếm thần tỏ rõ uy lực, trong chốc lát đã quét
đi hàng trăm đối thủ. Nhưng rất nhanh Bảo nhi phát hiện ra một vấn đề:
nơi này là đường hầm sâu trong lòng đất, thành vách đều do ma khí nâng
đỡ, Tâm Sai kiếm tỏa ra tiên khí dày đặc, không những giết yêu mà mà còn làm tổn thương kiến trúc ở đây, đất đá bắt đầu rơi xuống xen lẫn cát
bụi. Bảo nhi nhíu mày thu kiếm lại, tay phải run run nắm chặt. Tố Linh
mãi lo chém giết, không nhìn ra sự khác thường của Bảo nhi.
Tố Minh Bảo chìm trong do dự, mãi đến khi Tố Linh bắt đầu không chống cự
được từng chút lùi trở vào trong, hắn mới chầm chậm nâng tay phải, đặt
lên vách đường hầm. Giống như một loại gắn kết bí ẩn, ma thuật gia cố
vách đá tương thông với ma khí trên cánh tay, nổi lên những đường gân
xanh. Mạch gân ấy cứ vậy lan ra, hóa thành rễ cây vươn dài ra ngoài.
Trong chốc lát, rễ cây từ bên dưới, từ trên đầu, từ hai bên đều phá đất
chui ra, quấn lấy chân ma tộc, trói dính chúng vào vách hầm. Mọi chuyện
diễn ra quá nhanh, đến khi cả lũ hoàn hồn thì đã không còn cựa quậy
được, chỉ biết la khóc om sòm. Bảo nhi thở phào nhẹ nhõm, phát hiện ánh
mắt của sư phụ đặt trên tay mình, hắn lặng lẽ thu tay về, giấu vào trong tay áo. Tố Linh cũng đưa mắt đi, không nói, không hỏi gì.
Thế rồi hai người nhàn nhã giẫm lên đám ma tộc mà đi, tiện tay giết sạch
bọn chúng mà không con nào phản kháng được. Cho đến phiên một Ma đầu tóc xanh tu luyện khá cao, nó nhìn thấy tiên khí trong thanh kiếm gỗ thì
mếu máo kêu khóc
– Vương tha mạng, con không biết ngài đã ra khỏi Âm Ti cốc, con chỉ đi
theo lũ chúng nó bắt kẻ đột nhập huhuhuhu… tu luyện vô cùng vất vã, xin
ngài thương cho phận con dân, tha chết lần này!!!
Trong động vốn rất vang, tiếng của Ma đầu nhanh chóng đánh tỉnh đồng bọn.
Chúng nó dù không hiểu gì nhưng đều đồng loạt gào lên “Vương tha mạng”,
“Bệ hạ tha mạng”. Tố Linh bậm môi không thốt lên lời nào. Bảo nhi trầm
sắc mặt, tức giận đưa tay bóp cổ con Ma đầu
– Câm miệng!
Tất cả tiếng khóc đều ngưng bật. Bảo nhi bàng hoàng nhìn cánh tay phải của
mình. Móng sắc dài bấu lấy cổ yêu ma yếu ớt như ngọn cỏ. Từ lúc nào mà
bàn tay hắn lại phù hợp để làm việc này như thế?
– Nói ta biết, vì sao ma tộc chúng mày lại có mặt ở đây?
– A… dạ… dạ…. dĩ nhiên là để bảo vệ Ma Mộc rồi!
– Tại sao phải bảo vệ nó?
– Con… con không biết… là ngài ra lệnh như vậy….
– Ngươi biết ta?
– Dạ… không… không biết! Trăm vạn năm nay không có ai vào được Âm Ti Cốc, dĩ nhiên không biết ngài. Nhưng mà… cái này…
Hắn cựa quậy thân mình, nhìn xuống rễ cây đang trói chặt
– Cái này con đã nghe ma tổ nhắc tới, là gốc rễ nguyên căn của ma lực, triệu hồi được nó dĩ nhiên chỉ có Ma Vương…
Bảo nhi nhìn con ma chằm chằm, muốn tìm dấu vết của sự dối trá.
– Ma Mộc là cây thế nào?
– Dạ… con không biết… nó là bảo vật quan trọng nhất, luôn được ma tộc bảo vệ nghiêm ngặt, chăm sóc tưới máu mỗi ngày… Con còn chưa được nhìn thấy nó lần nào….
Hắn vừa dứt lời, cảm thấy ngực mình bị hỏng một lỗ. Trái tim văng ra lăn
lông lốc trên đất. Con ma hoác mồm kinh hoàng rồi bốc thành khói đen.
Bảo nhi giấu bộ vuốt rỏ máu vào trong áo, chỉ nhìn trái tim ma đang nhảy tưng tưng mà lẩm bẩm
– Ngươi có biết, cảm giác này đau thế nào không?
.
.
Tố Linh ngửa đầu đón ánh mặt trời, cảm thấy mình đã quá lâu không nhìn
thấy thứ ánh sáng ấm áp này. Phủi phủi bụi đất bám đầy trên người, nàng
quay đầu cười hỏi Bảo nhi
– Giờ chúng ta đi đâu?
Bảo nhi nhìn nụ cười của nàng, không cần phải cười như vậy, thà khóc còn tốt hơn.
– Ta nói này tiểu đồ đệ, tay người xem ra không đau đớn gì nữa, hay là
không tìm Thái Hành lão quân nữa. Chúng ta trở về thôi, bắt đầu thực
hiện kế hoạch tìm một nơi ẩn thân không ai tìm thấy, sống phiêu du tự
tại. Ngươi thấy sao?
Đôi mắt nàng lấp lánh mong chờ, giống như vừa trãi qua một chuyến đi chơi
thoải mái, giờ đang mong muốn quay về nhà. Bảo nhi thật không nhìn nổi
thứ hào quang chói mắt này, hắn cúi đầu khẽ nói
– Muốn hỏi gì thì hỏi đi… Sư phụ không có điều muốn biết sao?
Tố Linh nghiêng đầu, tiếp tục giả ngu
– Ta thấy trời không còn sớm nữa, mau quay lại thôi. Còn đứng ở đây không khéo sẽ bị phát hiện ra đó! Nói không chừng ngươi sẽ bị lão quân bắt về nhốt trong củi. Tiên môn vốn không thcíh những thứ… ừm… quái dị… ừm…
đại loại là những thứ liên quan tới ma khí!
Nàng làm như vấn đề này rất bình thường, vui vẻ kéo tay Bảo nhi đi trở ra,
nàng chỉ sợ một khắc không chú ý Bảo nhi của nàng sẽ quay trở lại hang
động kia, mãi mãi không muốn bước ra nhìn ánh nắng, mãi mãi ngâm mình
trong thứ tà khí hôi tanh, trong ẩm mốc và bóng tối… Hôm nay xảy ra quá
nhiều chuyện, cái đầu bé của nàng không tiếp thu nổi, càng không dám suy diễn thêm điều gì. Nàng chỉ muốn xem tất cả như giấc mơ, cùng Bảo nhi
trở về như ngày trước, phiêu du tự tại, muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản. Có đôi lúc biết ít đi một chút thì vui vẻ hơn một chút,
không biết gì lại càng không lo sợ, giống như con đà điểu giấu đầu vào
hốc cây, tự an ủi mình “Không thấy, không thấy gì hết, không có nguy
hiểm nào hết!”
Phía xa xa, bầu trời dù rất trong xanh nhưng không ai phát hiện có những
rặng mây đen kịt phía sau dãy núi, chỉ cần một luồng gió là nó sẽ bị kéo đến đây. Thế giới này luôn có thiên biến vạn hóa, có những sự bình yên
mong manh như cây kim chống đỡ khối đá tản, có những giông tố ập đến bất ngờ như sét đánh.
Dù là phàm nhân hay thần tiên thì chúng ta luôn gặp phải tình kiếp của đời mình. Có khi nó là thứ nghiệt duyên càng gỡ càng rối, càng tháo càng
chặt. Có khi tình yêu làm chính mình đau đớn, hút dần sinh lực và tính
mệnh. Có lúc ai đó phải bỏ lại tất cả phía sau, bỏ lại cả lời hứa và
những ước hẹn, đơn giản là vì… chỉ có buông tay mới khiến người ấy được
bình an!
Mỗi sự tồn tại đều có một lý do. Nếu con đường chúng ta đi không cùng một
hướng nhưng lại vô tình hữu ý giao nhau thì kết quả vẫn là gặp gỡ trong
chốc lát rồi ly biệt.
Có ai đủ năng lực bẻ cong vận mệnh, để cùng người chung lối hay không?