Nguyệt minh tôn. Chị ấy đối với Tố Linh cũng có ân tình. Thanh Vân nhắn
lời rằng các vị trưởng lão muốn gặp Tố Linh, chị ấy sẽ dẫn nàng đi.
Trạch Trạch đứng ngồi không yên, mắt ngấn lệ nhìn Tố Linh đi theo vị tiên cô
kia. Con bé rất lo lắng cho nàng. Đây là lần đầu sau khi trở về Tố Linh
bước ra khỏi Kỳ Lâm Viện. Vẫn là những bậc thang quanh co, những lối nhỏ có hàng trúc xanh đôi bên. Tố Linh cúi đầu, im lặng theo sau Tống sư
tỷ. Những đồng môn tình cờ gặp nàng trên đường đều sửng sốt dừng bước,
họ lập tức xâu chuỗi việc Tố Linh xuất hiện và việc Phong Trạch cấm đệ
tử bước vào Kỳ Lâm Viện thành một. Hóa ra là vì muốn phong tỏa tin tức
và ngăn người khác đến làm phiền nàng.
– Tiểu Linh Nhi!
Có tiếng gọi hớn hở phía sau. Tố Linh nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn thấy
Hàm sư huynh – Hàm Dương. Người này cũng là đồ đệ của Phong Trạch, ngày
xưa rất yêu chiều Linh nhi, có gì ngon cũng chạy tới chia phần. Linh nhi tươi tắn mỉm cười
– Sư huynh!
Hàm Dương co chân chạy tới, suýt nữa vấp té. Hắn thất thố cào cào tóc, ngượng ngùng cười nói
– Ta cứ tưởng nhìn lầm, thì ra là muội thật! Hèn chi sư phụ không cho mọi người bước vào nội viện, thì ra muội về rồi, tốt quá!!!
Tống Thanh Vân cắt đứng hứng thú của Hàm Dương
– A Dương, Tố sư muội đang có việc, trưởng lão gọi nàng đến đại điện!
Hàm Dương ngẩn người, sau đó lo lắng nhìn Tố Linh
– Sao thế? Các sư phụ, sư thái lại muốn trừng phạt muội sao?
Đối với lòng quan tâm này, Tố Linh rất cảm kích. Nàng vỗ vỗ vai Hàm Dương, giống như ngày xưa ranh mãnh mỉm cười
– Không đâu, huynh lo cái gì? Da muội dày lắm cơ, có bị đòn cũng chẳng
đau! Hihi, đùa thôi, muội đúng là có chút việc, đến hầu chuyện các
trưởng lão rồi đi ngay!
Nói rồi Tố Linh quay đi, để lại Hàm Dương vẫn còn ngẩn ngơ. Hắn nhận ra hai điều. Thứ nhất, tính tình sư muội vẫn dễ thương như ngày nào. Thứ hai,
hình như sư muội so với trước còn đẹp hơn vạn phần! Cho dù bên ngoài có
bao nhiêu lời đồn đại và chỉ trích về việc Tố Linh quan hệ mờ ám cùng đồ đệ, đối với Hàm Dương và các huynh đệ ở Kỳ Lâm Viện, Tố Linh mãi mãi là tiểu sư muội mà họ yêu thương. Tình cảm đồng môn có cái đáng quý như
vậy!
Tống Thanh Vân dẫn nàng đến hành lang cuối cùng thì dừng lại. Thanh Vân nhìn kĩ Tố Linh một lần nữa. Nàng có chút suy nhược nhưng tốt hơn lần gặp
gần nhất rất nhiều. Lần đó chính bọn họ đánh Tố Linh trọng thương, khi
bỏ về thì Thanh Vân trúng mê hương bất tỉnh, không kịp đưa chút tiên
dược cho nàng. Thanh Vân vẫn áy náy chuyện cũ đến tận bây giờ
– Tố sư muội… không có việc gì, cứ bình tĩnh nhé, Phong minh tôn sẽ không để muội chịu ủy khuất đâu!
Tống Thanh Vân không biết nói gì, đành động viên một câu. Tố Linh cười cười
gật đầu, khoan thai đi vào trong. Lúc Thanh Vân trở ra, gặp từng tốp
người, họ bu lại hỏi thăm có đúng là Tố Linh trở về không. Có người kích động, có người mừng rỡ, có người buồn bực không vui, đủ loại biểu tình. Xem ra ngày tháng sắp tới Hoa Đông tiên môn sẽ có lắm chuyện bát quái.
Tố Linh đi qua cánh cổng lớn, nhìn thấy trong điện tề tụ đủ mặt sáu vị trưởng lão. Nàng cúi đầu, lễ phép quỳ xuống
– Đồ nhi Tố Linh, tham kiến sư tổ, thái sư phụ, thái sư thúc, sư phụ và các sư thúc.
Ngồi ở ghế cao nhất là người đứng đầu Hoa Đông phái – Thiền Thị Thánh tôn.
Thật ra ông ấy đắc đạo khi chưa đến ba mươi, hình dáng thật là một người trẻ trung vạm vỡ. Sau này theo cuộc đời vĩnh hằng bất tận, Thiền Thánh
tôn tu luyện nhiều loại tiên pháp, đạo hạnh cao thâm, trãi qua mấy tiên
kiếp dần dần nhuộm bạc màu tóc. Ông hóa phép để bề ngoài của mình trở
thành lão nhân, phù hợp với địa vị đang ngồi.
Lúc này Thiền Thị đang nhìn Tố Linh, xét về vai vế thì nàng cách ông đến
bốn thế hệ, cũng không biết gọi sao cho chính xác. Đây là lần đầu ông
nhìn thấy đồ đệ này, lúc nàng nhập môn, ông vẫn còn bế quan chưa ra.
Thiền Thị mở tiên nhãn đánh giá một vòng. Một tiên nữ có bản lĩnh, trong độ
tuổi này thì tu vi như vậy là khá cao, tư chất thông minh nhanh nhẹn,
ngộ tính không tầm thường. Trong mười người cùng lắm chỉ tìm ra hai
người như vậy.
Thiền Thị có thiện cảm, cất giọng nhẹ nhàng nói
– Con hãy đứng lên!
Tố Linh ngoan ngoãn vâng lời. Nàng ổn định tư thế rồi mới thẳng thừng nhìn lên phía trên. Thiền Thị là một lão tiên gia phúc hậu, cả người tỏa ra
hơi thở cổ xưa, huyền bí và âm trầm. Trên đời này, ông ấy có thể xem là
bậc trưởng bối của hầu hết tiên nhân, đức cao vọng trọng, khiến người ta không thể không tôn kính.
Ngồi hàng thứ hai bên dưới là Âm Ti Thích và Hà Tỉnh Bình. Họ là hai trong
số nhiều đệ tử của Thiền Thị. Những người khác có kẻ rời Hoa Đông lập
môn phái riêng, có kẻ đã bỏ mạng vì cuộc chiến với ma tộc, cũng có người không vượt nổi tiên kiếp mà biến mất. Từ mấy vạn năm nay, Thiền Thị đã
lui về ẩn cư trên ngọn núi cao nhất Hoa Đông, không nhận đồ đệ, cùng
không trực tiếp tham gia vào việc gì nữa. Ông trở thành một biểu tượng
linh thiêng trong tiên giới.
Âm Ti Thích trước giờ vẫn là người có quyền lớn nhất trong các quyết định
của tiên môn. Sư đệ của ông – Hà Tỉnh Bình vốn là một thiên tôn nhưng
cách đây rất lâu đã từ bỏ chức vị, quyết định phiêu bạc phàm thế, cứu độ chúng sinh, thỉnh thoảng về Hoa Đông một lần sau đó lại bật vô âm tính. Mọi người gọi ông là Hà lão tiên, cũng rất có uy tín và được trọng vọng trong tiên giới. Hai người này có hình dáng của đàn ông trung niên, đây là hình dáng thật tính theo tuổi đắc đạo.
Ngồi dưới cùng là Phong Trạch, Chế Sâm cùng Ngũ Nguyệt minh tôn. Bọn họ đều
trẻ trung xinh đẹp, là những vị thần tiên bắt mắt nhất. Ba người đều
chưa thành hôn, có không ít trưởng lão các phái dòm ngó.
Có lẽ Tố Linh là người rất may mắn có thể nhìn thấy đủ mặt sáu vị tiên
nhân cao cao tại thương này. Nàng thu ánh mắt dò xét, cúi đầu chờ nghe
hỏi tội. Phong Trạch có chút xót xa nhìn tiểu đệ tử, hắn tùy tiện phất
tay, một cái ghế tựa bay tới. Tố Linh không hề biết là ai ban ghế, nàng
chỉ cảm kích nhận lấy, đến khi nghe Âm Ti Thích lên tiếng:
– Trạch nhi, con vô lễ rồi!
Phong Trạch không tranh cãi, lập tức cúi đầu nhận sai
– Tiểu đồ tùy ý, thánh tôn thiên tôn tha tội!
Thiền Thị đánh giá Phong Trạch một lát. Thật ra ông rất tự hào về đứa nhỏ
này. Từ khi hắn quỳ ba ngày để xin được ông chỉ giáo về Thần lực rồi
sáng tạo ra Thập Tam Phân Kinh, ông đã đoán trước Phong Trạch sẽ là trụ
cột tương lai của Hoa Đông và của cả tiên giới.
– Được rồi, cứ để con bé ngồi. Chúng ta từ từ hỏi chuyện nó…
Tố Linh biết mình sắp tiêu đời rồi. Ba vị minh tôn có hai người không
thiện cảm với nàng, một vị thiên tôn từ xa xôi trở về hỏi tội nàng, còn
có một thánh tôn cao quý bị kinh động tới mức chui ra khỏi cái ổ ngủ
đông mấy trăm năm nay để đến đây tham dự cuộc thẩm tra. Tố Linh nhớ lại
các kiểu dụng hình trong cung đình chốn nhân gian, lăng trì xử tử, tứ mã phanh thay… còn có một tấc lụa trắng… đường nào cũng chết thê thảm
mà!!!