Chương 4: Giết chết rùa xanh

Cuối cùng cũng đợi đến ngày đại sự diễn ra. Từ sáng sớm thời tiết đã khác
thường. Giờ Mẹo rồi cũng không thấy mặt trời, bầu không khí âm u, mây
đen kéo đến, mưa gió chực chờ. Lúc hai sư đồ Tố Linh đến nơi thì dân
chúng đã tản đi hết. Đền đá lúc này nhấp nhô sóng dữ, sét đánh xé trời.

Đồ đệ phái Ngũ Lục trong màu áo xanh tươi đang tề tụ một góc. Phái Hoa
Đông vẫn xám xịt như mọi khi. Phái Kim Tinh chủ yếu là nữ đệ tử, quần áo khá tự do. Ngoài ra còn có Vân Sơn, Tu Điện, Ngọc Cốc, Song Nguyệt,…
gần như có mặt đủ cả, cho thấy trận chiến này quy mô và gây cấn cỡ nào.

Tố Linh và Bảo nhi đội nón hành khất, rèm đen che trước mặt, nhìn xa xa
không thể nhận ra. Họ lén lút đứng ở cây đại thụ gần đó, nhìn đám đông
các tiên tử lố nhố bàn luận. Trụ cột trong trận chiến này Ngữ Đằng thiên tôn của Song Nguyệt môn, Vân Ti Thủy minh tôn của Kim Tinh và dĩ nhiên
là Phong Trạch minh tôn của Hoa Đông.

Mỗi tiên giáo đều có một thánh tôn đứng đầu, là người sáng lập hoặc kế vị
sáng lập ra môn phái đó. Dưới thánh tôn là thiên tôn, dưới thiên tôn là
minh tôn. Thông thường có 2 thiên tôn và nhiều minh tôn nhưng không có
nghĩa là họ cao thấp nhau trong năng lực. Ví dụ như Phong Trạch chỉ là
một trong 3 minh tôn của Hoa Đông nhưng tài năng không ai bằng, chuyện
lớn nhỏ đều là hắn ra mặt giải quyết êm đẹp. Sở dĩ Phong Trạch còn là
minh tôn bởi vì sư phụ hắn là Âm Ti Thích thiên tôn của Hoa Đông, tốt
nhất là cúi đầu thấp một bậc để thể hiện hiếu nghĩa.

Tố Linh đứng ở gốc cây, giảng giải cho Bảo nhi về những quy tắc trong tiên môn. Hắn có vẻ xem thường và kết luận

– Thật rắc rối, đi theo sư phụ vẫn tốt hơn!

Tố Linh tuy có vui nhưng lắc đầu

– Không có đồng môn bảo hộ, không có chính phái công nhận chúng ta chỉ là kẻ ngoại đạo. Ngay cả pháp bảo cũng phải đi trộm mới có, đó là chưa kể
Bảo nhi đã bỏ lỡ nhiều cuộc tranh tài, phần thưởng thường là đào tiên
hay bảo vật quý giá, có thể tăng tu vi và bảo hộ chính mình. Hơn nữa,
không có giáo phái thì ai dậy tiên pháp cho? Về sau các tiên môn sáng
tạo ra bộ pháp trận mới thì chúng ta cũng chỉ có thể nhìn chứ không được truyền dạy.

Tố Linh ngậm ngùi nghĩ về ngày trước. Nếu nàng không ích kỷ đem hắn theo
chịu khổ chịu cực có phải tương lai hắn sẽ sáng lạng hơn? Nếu nàng đặt
Bảo nhi ở cửa lớn Hoa Đông, các vị sư thúc sư bá nhất định có thiên nhãn nhìn ra nhân tài, đem về giáo dưỡng. Như vậy Bảo nhi bây giờ không
chừng còn lỗi lạc hơn Phong Trạch năm đó. Sư phụ như nàng thật quá vô
dụng, không dạy dỗ bao nhiêu mà còn làm chậm trễ con đường tu hành của
đồ đệ! Có phải nàng đã làm sai rồi?

Không biết Bảo nhi là hiểu nàng hay là đọc được suy nghĩ của nàng. Hắn nhẹ
nhàng ôm lấy Tố Linh, đan mười ngón tay vào nhau thân thiết

– Sư phụ… đồ đệ chưa bao giờ hối hận. Nếu có thể chọn lại, ta nhất định đi theo người!

Bảo nhi sẽ không biết lời nói này có ý nghĩ thế nào đâu. Năm đó rời khỏi
núi Hoa Đông, nàng đã hoàn tòan mất niềm tin sống, đau khổ tuyệt vọng.
Vì mang tiên khí trong người nên luôn thu hút ma quái tìm tới. Con đường phía trước thật mờ mịt, đơn độc và mệt mỏi. May là ông trời đã ban cho
nàng Bảo nhi, làm người bạn duy nhất trong chuỗi ngày cô đơn này. Nàng
đặt tên Minh Bảo, lấy họ Tố. Ý nói bảo bối sáng giá nhất trên đời.

Nàng yêu thương bảo vệ hắn, từng xem như con, cũng xem như tri kỉ. Bảo nhi
ngày càng lớn, nếu chúng tiên nhân không quá soi mói thân phận của hắn
thì họ sẽ phát hiện Bảo nhi đích thật là một loại bảo bối. Sư phụ bất
tài như nàng mà có thể dạy ra một đồ đệ thông thạo tiên pháp trong 8
năm, đắc đạo ở tuổi 20 mà còn sống lang thang không nơi nào là nhà. Các
môn phái chọn định cư trên núi cao là vì phong thủy ở đó mang tiên lực,
hỗ trợ quá trình tu luyện, hấp thụ tiên khí mỗi ngày. Trong khi Bảo nhi
phải tự thu lấy tiên khí ở nơi xa, vô cùng nhọc công và bất lợi. Nhưng
hãy nhìn xem, hắn đắc đạo khi mới 20, còn hơn cả huyền thoại Phong Trạch lớn lên trong Hoa Đông. Bảo nhi là vũ khí bí mật của Tố Linh, nàng tự
hào về đồ đệ này vô cùng, xem ra tuổi già có thể nương nhờ ở hắn rồi!

Tố Linh khoái chí nghĩ, Bảo nhi nhìn nụ cười nham hiểm của sư phụ tự nhiên thấy điềm không lành. Ở phía xa xa bên đền đá, sóng ngày một lớn, các
môn đệ lùi vào gần bờ, ai cũng căng thẳng cầm kiếm trên tay. Theo đội
hình này Tố Linh hiểu ra họ đang bày trận kháng cự lại kết giới mai rùa. Đại khái là theo hình tam giác. Đệ tử pháp lực thấp đứng ra sau, độ
tiên khí lên cho người pháp lực cao hơn. Cuối cùng thì Ngữ Đằng, Vân Ti
Thủy và Phong Trạch đứng mũi chịu sào, là người trực tiếp phá kết giới.

Mỗi giây đều căng thẳng khác thường. Cho đến khi ánh mặt trời cuối cùng bị
mây đen che lại, rùa xanh xuất hiện! Nó thật là to, y như một con tàu.
Mai của nó có vân màu xanh phản quang, đều là biểu tượng âm dương và ngũ hành, vô cùng đặc biệt. Khi nó ngoi lên khỏi nước, toàn thể trận pháp
trên bờ đã bị kích động. Là kết giới và tiên trận đối kháng nhau! Kiếm
trên tay các đồ đệ bắt đầu mất kiểm soát, đội hình chưa đánh đã loạn!

Lúc này một bóng trắng nhẹ nhàng bay lên mặt nước. Ngự Lôi kiếm phóng tia
điện cực đại, một phát đã đánh lùi kết giới, bảo trì đội hình cho mọi
người. Phong Trạch vẫn lợi hại như ngày nào!

Tiếp theo trận pháp khởi động lại lần nữa, Ngữ Đằng và Vân Ti Thủy đồng loạt xuất kích, mỗi phát đều làm rạn nức thần chướng trên mặt nước. Họ đánh
nhanh như chớp, không do dự, không chần chừ. Phong Trạch yểm hộ phía
sau, lâu lâu lại vung Ngự Lôi một cái, hiện lên vô số vết nức chói mắt.
Các đồ đệ hâm mộ nhìn theo, không biết tới khi nào họ mới lợi hại như
các thiên tôn, minh tôn này. Tố Linh cũng nhìn không chớp mắt. Sư phụ
thật uy vũ, sắc mặt hắn ngàn đời là ung dung điềm tĩnh, khiến người ta
liên tưởng tới đá cụi vạn năm không suy suyễn. Ngày xưa nàng yêu hắn
cũng vì sự ngạo mạn này, hắn là vị thần chống trời lấp đất, tình yêu của nàng đi đôi với khâm phục và tôn thờ.

Tình hình này xem ra trận chiến sẽ kết thúc nhanh, chẳng gây cấn gì cả,
không ly kỳ như tưởng tượng. Tố Linh chán nản thở dài, định bỏ đi thì
đột nhiên nghe ầm một tiếng. Đất trời rung chuyển, dòng sông trào sóng.
Đôi hình tiên môn đều bị đánh bật ngã. Kết giới vốn sắp phá được đột
nhiên phát cuồng, tăng lên lớp lớp ngoi ra khỏi mặt nước, phóng vào
không trung và tiếp tục lan không giới hạn. Vân Ti Thủy bị hất ra xa.
Ngữ Đằng cằm cự trong khốn đốn. Phong Trạch lao tới áp chế nhưng hai bên ngang sức, không thấy dịch chuyển thêm. Ngay lúc đó một góc khác của
kết giới bung ra, hút lấy vài đệ tử Hoa Đông đang đứng gần nhất. Họ bị
lôi tuột xuống nước, đau đớn giẫy giụa. Tố Linh hoảng hốt cũng chạy lại
gần xem. Nàng phát hiện dòng sông có máu đỏ, rùa xanh đã bị thương! Quái lạ, vì sao nó bị thương? Hay là trước đó nó đã bị tấn công rất dữ dội,
thế nên bây giờ nó dùng hết sức lực phản kháng.

Trong lúc lo nghĩ thì lại có thêm một người bị hút xuống. Tố Linh nhận ra đó
là Tiểu Bách Nhi – một đồng môn ngày trước chơi rất thân với nàng. Tiểu
Bách Nhi mặc dù tư chất rất khá nhưng vẫn còn non nớt so với các trưởng
lão trong phái, làm sao giẫy ra khỏi kết giới mai rùa? Nàng ta bị kéo
xuống rất nhanh, gần như đã thoi thóp. Tố Linh hoảng sợ tìm người giúp.
Vân Ti Thủy nằm ở bên kia, nàng ấy đã bị thương. Ngữ Đằng sắp không
chống đỡ được. Phong Trạch vẫn bận rộn tập trung sức lực ngăn kết giới
bành trướng, không có thời gian quan tâm tới các đồ đệ.

Tố Linh cắn môi nhìn Tiểu Bách Nhi, trong phút chốc không nghĩ ngợi nhiều liền rút kiếm gỗ lao ra

– SƯ PHỤ!

Nàng đánh một đòn vào những xúc tua vô hình đang trói lấy Tiểu Bách Nhi. Nàng ta ngoi lên được một chút, hổn hển gọi

– Tố… Tố Linh tỷ tỷ… cứu muội với!

Tố Linh thi triển Công Tâm pháp kiếm, oanh tạc liên tiếp, kéo Tiểu Bách
Nhi lên khỏi mặt nước. Ngỡ sắp giải thoát cả hai thì một đạo lực lớn
bỗng tóm lấy chân nàng. Tố Linh chỉ kịp ném sư muội lên bờ, còn chính
mình lại bị lôi trở về. Kiếm gỗ tuy dùng được nhưng căn bản không có uy
lực, chẳng những không hỗ trợ mà còn hút đi rất nhiều tiên khí để tạo ra sức mạnh. Chẳng mấy chốc Tố Linh đã kiệt sức, nước trào vào trong mũi
và miệng. Ngay lúc nguy cấp, nàng chỉ nghe thấy một tiếng gầm giận dữ:

– BUÔNG SƯ PHỤ CỦA TA RA!

Tiếp theo đó là tiếng va chạm đến chói tai. Ba phát liên tiếp, lực hút ở
chân tự nhiên yếu đi rất nhiều. Tố Linh mừng rỡ vùng ra khỏi nước, cố
sức bơi về bờ. Tiểu Bách Nhi giơ tay lôi nàng lên, không ngừng khóc lóc
gọi Tố Linh tỷ tỷ. Sau khi trèo lên an toàn, nàng mới quay đầu nhìn tình hình trên sông. Đứng tim!

Kia, kia… không phải là Bảo nhi của nàng sao? Hắn đang làm cái gì thế? Sao lại bay bay ở trên đó?

Kết giới mai rùa không phải vô tri vô giác, nó có nhận thức và phân biệt
được kẻ thù. Một khi có ai công kích đe dọa đến nó, nó sẽ tập trung sức
mạnh quấn lấy, đến khi hắn chết mới thôi. Đúng như vậy, các đồ đệ Hoa
Đông và phái khác đều được thả ra, họ lũ lượt bơi vào bờ. Phía trên chỉ
còn Ngữ Đằng, Phong Trạch và… Tố Minh Bảo! Mà người bị tấn công dữ nhất
là Bảo nhi! Trường kiếm của Ngữ Đằng chỉ tạo ra những vết nức nhỏ trong
lớp Thần chướng dày đặc này. Ngự Lôi của Phong Trạch vẫn uy vũ tấn công, chướng khí lung lay nức vỡ nhưng chỉ trong chốc lát sẽ có một tầng khác đến bao bọc, đánh bao nhiêu cũng không bị mòn đi. Mà người khiến chúng
tiên nhân ngạc nhiên nhất là kẻ lạ mặt cầm Tâm Sai thần kiếm kia. Ngoài
giáo đồ của Hoa Đông, không ai biết thanh kiếm ấy tên gì. Trong mắt họ,
nó vô cùng kì lạ, đỉnh kiếm rất nhọn, to dần về chui kiếm. Bên trên chạm trỗ đầy mật ngữ, bùa chú và các trận đồ thiên cổ. Tâm Sai đúc từ lửa
Viêm Hoàng, bản thân thuộc hệ hỏa, xung khắc kịch liệt với kết giới mai
rùa. Nó không hề tạo ra sự rạn nức nào mà cứ khoan một lỗ hổng to đâm
xuyên qua tầng tầng kết giới. Rõ ràng Bảo nhi muốn lùi lại nhưng cứ bị
hút lấy, không còn cách nào khác là phải tấn công.

Mọi người há hốc mồm nhìn thân ảnh lờ mờ chui vào trong thần chướng, phía trong lặp lòe ánh lửa.

– Là ai vậy? Kiếm kia là gì vậy?

Chúng đệ tử nhao nhao cả lên. Một người của Hoa Đông ngập ngừng đáp

– Nếu ta nhìn không lầm thì… nó là… Tâm Sai thần kiếm trong Mật điện!

– Cái gì? Lẽ nào là Yêu nữ Tố Linh? Cô ta mạnh như vậy từ khi nào thế?

– Không phải, yêu nữ đứng ở đó kìa, làm sao có thể là ả được?

Hình như có trăm cặp mắt đang nhìn về phía nàng và Tiểu Bách Nhi nhưng Tố
Linh không quan tâm, nàng lo chết đi được, Bảo nhi không thể xảy ra
chuyện! Lúc này đã không còn thấy Bảo nhi đâu, hắn đã chui sâu vào bên
trong. Phía ngoài vẫn là Phong Trạch cùng Ngữ Đằng đánh không mệt mỏi.
Chắc biết đã trải qua bao lâu, cho tới khi có tiếng rít dữ dội, như ai
đó gào rú trong đau đớn. Các cột nước đột nhiên rơi xuống tung tóe. Kết
giới tan ra như màn sương. Phía xa xa, toàn thân của rùa xanh đã nổi lên quá nửa, trên đỉnh mai sừng sững một thanh kiếm. Đâm thẳng, rất sâu,
mai rùa bị nức ra trăm đường, các vân màu xanh hoa mỹ đã tắt đi ánh phản quang, giờ chỉ lờ đờ như đang hấp hối. Tiểu Bách Nhi bịt miệng sửng sốt

– Không thể nào, giết rùa xanh… là tội danh thiên cổ!

Tố Linh không quan tâm là tội gì. Nàng hoảng sợ tìm kiếm Bảo nhi. Kia rồi! Hắn rơi xuống nước! Nàng nhào ra ứng cứu, kéo Bảo nhi mặt trắng bệch
lên bờ

– Bảo nhi! Bảo nhi! Con không sao chứ? Mở mắt nhìn sư phụ…

Hắn im như khúc gỗ. Tố Linh cuống quít ôm lấy cả người ướt rượt của Bảo nhi, gọi thảm thiết

– Bảo nhi ngoan, không được bỏ rơi sư phụ! Sau này sư phụ sẽ không đánh,
không cắn Bảo nhi nữa. Mở mắt ra đi, ta sẽ không ngược đãi ngươi nữa,
không bắt ngươi quét nhà nấu cơm nữa, cũng không bắt người hầu hạ đấm
bóp nữa… Bảo nhi ngoan ngoan, bảo bối ơi tỉnh lại đi… huhuhu!!!

Đây là tình huống gì? Tố Linh không nhìn thấy sắc mặt quái dị của những
người xung quanh, nàng cứ la hét khóc lóc, lắc lắc hắn, đánh đánh hắn
rồi lại ôm hắn vào lòng. Mãi cho tới khi Tiểu Bách Nhi đứng sau lưng nhỏ giọng nói

– Tố Linh tỷ tỷ, người ta mở mắt từ lâu rồi!

Lúc này Tố Linh mới cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đôi mắt đen sáng long lanh, thần sắc rạo rực như mọi ngày

– Ngươi… ngươi… tỉnh sao không nói?

– Người cứ lắc như vậy, ai mà nói được?

Tố Linh rất mất mặt ném hắn ra. Bảo nhi đáng thương lăn cù xuống đất, ai oán rên một tiếng. Người ta bị trọng thương đó!

Hắn đúng là thương thế rất nguy. Vốn dĩ Tâm Sai kiếm chưa tự chủ được, lửa
thần không chỉ đánh đối phương mà còn đốt cả tay hắn. Bây giờ cánh tay
phải đỏ rực như nung, cứng ngắt không cử động nổi. Đó là chưa kể các vết thương lớn nhỏ khác đang rỉ máu trên người, phen này lại phải đến Ôn
Tuyền tịnh dưỡng cả tháng!

Bảo nhi uất ức bò dậy, muốn tố khổ với sư phụ thì đột nhiên có một thanh kiếm sắt lạnh kề vào cổ:

– Vuốt rùa đâu?

Phong Trach lạnh lùng hỏi. Trãi qua một trận kịch chiến, ngoài sắc mặt có hơi tái thì cả người hắn đều lành lặng thẳng thớm, không nhìn ra manh mối
nào. Qủa nhiên Phong Trạch có khác!

– Vuốt gì? Ta không biết!

– Đừng nói láo, ta vừa kiểm tra, trên xác rùa không hề có móng thần!

Bảo nhi nhíu mày cười khẩy

– Thái sư phụ, người đừng vu oan thế chứ! Con rùa này hung dữ chết được,
đồ nhi xém tí bị lấy mạng, hơi sức đâu mà tìm vuốt của nó?

Phong Trạch cương nghị đánh giá nét mặt của Bảo nhi. Tố Linh chạy tới đẩy kiếm hắn ra, kéo Bảo nhi bảo vệ sau lưng

– Sư phụ à, người đừng hù dọa đồ đệ của con chứ! Bảo nhi không biết cái
vuốt ấy nhìn ra sao đâu, con rùa này rõ ràng bị thương trước khi đến
đây, kẻ khác đã lấy vuốt của nó rồi!

Các tiên nhân im lặng suy nghĩ, quả là rùa xanh bị tập kích trước khi đến
đền đá, khả năng bị kẻ khác đoạt vuốt là rất cao. Nhưng… rốt cuộc thì
bọn họ là ai?

– Dù thế nào thì ngươi đã giết chết thần vật, tội này không thể tha!

Chẳng biết tự lúc nào Vân Ti Thủy đã đứng bên cạnh Phong Trạch, ánh mắt chán
ghét nhìn hai sư đồ Tố Linh. Cô ta bị thương không nhẹ, khóe môi vẫn lưu lại vết máu. Tố Linh rất hiên ngang che chắn cho Bảo nhi, chóng nạnh
hất cằm chấp vấn

– Nè nè, Ti Thủy minh tôn. Cô không thấy là kết giới khi nãy rất điên
cuồng sao? Không có Bảo nhi thì đồ đệ các người đều bị hút vào chết
nghẹn cả rồi. Không giết nó chẳng lẽ chờ nó giết mình?

Vân Ti Thủy khinh miệt quay mặt đi. Các môn đồ đều nhìn hai thầy trò Tố
Linh, mỗi người một biểu cảm. Lúc này Phong Trạch lại nhìn về Tâm Sai
kiếm còn cấm trên mai rùa. Hắn niệm chú. Thần kiếm liền bay vào trong
tay. Sau khi đánh gía thanh kiếm không hư tổn gì, Phong Trạch mới nghiêm nghị nói:

– Tâm Sai là bảo vật của Hoa Đông, không phải thánh tôn thì không được
phép đem nó đi đâu. Nay ta lấy lại kiếm này, các ngươi đừng nghĩ lẻn vào trộm lần nữa, kết giới mới sẽ không dễ dàng phá như thế đâu!

Tố Linh đứt ruột nhìn thanh kiếm, vất vả lắm mới lấy được, bây giờ bị thu
hồi thật không cam tâm! Sau này Bảo nhi phải tìm đâu ra một thanh kiếm
lợi hại như thế đây?

– Phải không? Thái sư phụ à, người nên xem xét kĩ một chút bây giờ kiếm thuộc về ai….

Bảo nhi núp sau lưng Tố Linh đột nhiên ló cái đầu ra, cười rất ư hồn nhiên. Phong Trạch nhướng chân mày, hắn niệm chú ba lần nhưng kiếm không thu
về nguyên hình. Vân Ti Thủy sững sốt trợn mắt

– Không lý nào!

Bảo nhi lúc này lại nhẹ nhàng giơ tay, Tâm Sai vùng khỏi tay Phong Trạch,
thu nhỏ và chui tọt vào tròng mắt của Bảo nhi. Ôi trời, hóa ra cây kiếm
này biến thái như vậy, chỉ chọn nhãn tròng làm nơi cư trú! Tố Linh sực
tỉnh hiểu ra mọi việc. Nàng reo hò nắm lấy tay Bảo nhi:

– Hay quá hay quá, cuối cùng Bảo nhi cũng thu phục được nó rồi!!!

Khuôn mặt của Bảo nhi vặn vẹo, khó khăn cất tiếng

– Đau quá ~~~~

Tố Linh lập tức buông tay bị thương ra, cười cười xin lỗi đồ đệ. Phong
Trạch không làm gì được ngoài trơ mắt nhìn hai thầy trò bọn họ cao hứng. Cuối cùng hắn mới ôn tồn bảo:

– Tâm Sai kiếm chấp nhận ngươi, theo lý mà nói ngươi có thể đến Hoa Đông.

Tố Linh lập tức nhìn Phong Trạch cảnh giác. Gì đây? Muốn đoạt đồ đệ với nàng sao?

– Không cần, Tố Minh Bảo ta đi theo sư phụ là đủ rồi!

Lúc này mọi người mới biết thì ra hắn tên Tố Minh Bảo. Đồ đệ ung dung chối
từ lời mời hấp dẫn làm Tố Linh rất cảm động. Phong Trạch không tỏ thái
độ gì, bình thản quay người bỏ đi, chỉ nói thêm một câu

– Ngươi nên suy nghĩ kĩ, chọn đường chính đạo mà đi. Không có tiên môn dẫn lối rất dễ lạc hướng!

Các đệ tử Hoa Đông lần lượt nối gót Phong Trạch rời đi. Vân Ti Thủy cũng kiêu ngạo quay đầu, không quên đe dọa một câu

– Dù thế nào thì rùa xanh cũng do ngươi giết. Lời nguyền cất giấu trong mai rùa sẽ mãi mãi đi theo ngươi!

Lời nguyền gì cơ? Tố Linh không hề nghe nói về chuyện này, nàng lo lắng
nhìn Bảo nhi một cái. Cuối cùng thì cửu đại tiên môn cũng rời đi hết.
Hai thầy trò đứng nhìn theo trong bãi hoang tàn mà trận chiến gây ra,
xác con rùa dần chìm vào lòng sông sâu thẳm, ánh hoàng hôn chiều hôm đó
đặc biệt kì dị!