Mười tuổi, nàng đến Hoa Đông tiên môn, nhất quyết muốn bái Phong Trạch minh tôn làm sư phụ.
Hắn luôn luôn có vẻ mặt bình thản, phiêu phiêu thoát tục, là vị thần tiên danh cao vọng trọng bậc nhất tiên giới.
Nàng vẫn tưởng cho dù trời sập đất lỡ thì Phong Trạch mãi mãi đứng nghiêm một cõi, mãi mãi vững vàng như thạch bàn.
Rượu tiên quả của Thái Hành lão quân không ngờ lại có tác dụng như thế, nàng có chút âm mưu muốn chuốc hắn say, trong lúc ý loạn tình mê xảy ra chuyện gì người người đều biết.
Hắn phủi sạch những lời tự đáy lòng, xem cơn say là giấc mộng còn nàng là tội đồ loạn luân.
Bị tịch thu pháp bảo, bị đuổi khỏi tiên môn, mỗi ngày đều phải chóng chọi với ma tộc luôn săn đuổi tiên khí, cô độc và tuyệt vọng vì chữ TÌNH.
Nàng từng rất rất yêu hắn, bây giờ rất rất hận hắn!
Nàng là Tố Linh – Yêu nữ trong mắt chúng nhân, kẻ luôn làm trái thánh hiền, bỏ ngoài tai sự chế nhạo và tẩy chay của chúng tiên môn, lấy việc chọc tức các lão tiên gia hay mở miệng giảng đạo lý làm niềm vui.
Nàng thu nhận Bảo nhi làm đồ đệ, bắt đầu kế hoạch đào tạo để chứng minh cho họ thấy, tình yêu sư đồ thì có gì không thể?
Nhưng có một ngày, nàng chợt hối hận vì sự ích kỷ của bản thân….
“Bảo nhi không thấy họ nói có lý sao? Ta là sư phụ của ngươi, một ngày là thầy, suốt đời là mẹ… Ngươi không ghê tởm khi chạm vào ta như vậy sao?”
“Bọn họ là ai? Bọn họ có liên quan gì? Không phải người đã dạy ta xem thường miệng lưỡi thiên hạ sao?”
“Sư phụ… đồ đệ chưa bao giờ hối hận. Nếu có thể chọn lại, ta nhất định đi theo người!”