Sau khi trở về từ Hong Kong, tôi thường ngồi một mình trong góc, nhìn ra cửa sổ và ngẩn ngơ.
Vì Cố Hoài vừa trải qua một trận ốm nặng, công ty bây giờ loạn cả lên. Anh bận rộn đến mức không chạm chân xuống đất.
Nhà có thuê người chăm sóc, mỗi khi Cố Hoài không ở nhà, họ sẽ ở bên cạnh trông tôi.
Tôi tìm thấy hai vé xem phim trong túi áo của Cố Hoài, là vé xem Ám Muội.
Hóa ra, anh định đi cùng tôi.
Đáng tiếc, ngày đó tôi tâm trạng không tốt, nổi cáu với anh, nên cuối cùng không đi.
Còn có cả tờ giấy siêu âm, mọi thứ đều bình thường.
Tôi không hề mang thai, chỉ vì những ảo giác của mình, mà hết lần này đến lần khác khiến Cố Hoài phải chịu khổ, chuẩn bị phòng cho em bé, rồi đến bệnh viện mua axit folic.
Mọi người đều nói, Cố Hoài không còn người thân nào nữa.
Tôi là người thân duy nhất của anh.
Nhưng tôi lại mang đến cho anh quá nhiều phiền phức.
“Hạ Hạ, đang nhìn gì thế?”
Tháng hai rồi, ngoài trời tuyết rơi không ngừng.
Cây thông trước cửa sổ đã bị tuyết đè gãy mấy hôm trước.
Cố Hoài tan làm về, trên người còn mang theo hơi lạnh và mùi của tuyết.
Có chút lạnh lẽo.
Tôi giơ lên chiếc áo len đang đan dang dở: “Em đang nghĩ liệu trước khi mùa đông kết thúc, anh có thể mặc được không.”
“Không cần gấp,” Cố Hoài ngồi xuống bên tôi, bên cạnh cửa sổ, “năm sau vẫn có thể mặc mà.”
Tôi tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn anh.
Vô tình chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.
Cố Hoài khẽ rụt tay lại, định tháo nó ra nhưng tôi ngăn lại.
“Em nhớ nó.” Tôi mở bàn tay anh, ngắm nghía chiếc nhẫn xấu xí ấy, “Là bản vẽ mà em đã thiết kế.”
“Đúng.”
Cố Hoài cúi mắt xuống, lấy ra từ túi áo một chiếc nhẫn khác có đính kim cương: “Chúng là một đôi.”
“Nhưng lần trước em đã mắng nó thật ghê tởm.”
“Không sao, nếu em không thích, anh sẽ giấu đi. Đợi đến lần sau khi em thích nó, anh sẽ lại đeo.”
Tôi đưa ngón áp út ra: “Đeo cho em đi, em rất thích.”
Những ngày còn lại, tôi dường như thật sự đã trở lại như trước đây.
Cố Hoài sẽ ngồi cùng tôi, xem lại những bức ảnh ngày xưa.
Anh đưa tôi đến những nơi gợi nhớ kỷ niệm của chúng tôi.
Anh kiên nhẫn trong việc khâu vá những ký ức rời rạc của tôi, cố gắng ghép lại quá khứ của chúng tôi một cách trọn vẹn.
Trong thời gian đó, tôi nhận được điện thoại của chị gái, chị khóc cầu xin tôi: “Thịnh Hạ, bảo Cố Hoài tha cho chị đi, chị thật sự biết lỗi rồi.”
Tôi không biết Cố Hoài đã làm gì khiến chị ấy sợ hãi đến như vậy.
Những cảm xúc hoảng loạn của chị ảnh hưởng đến tôi, khiến tôi vô tình làm Cố Hoài bị thương.
Đợi bình tĩnh lại, tôi liền chặn chị ấy.
Mùa xuân đến, Cố Hoài dẫn tôi đi ngắm hoa anh đào.
Trời ấm áp, những ngày tôi nổi giận cũng dần ít đi.
Cố Hoài mỗi lần đều cười khen tôi: “Hạ Hạ giỏi quá, em thật sự đã tốt hơn rất nhiều.”
Nhưng tôi biết, tính tình tôi thay đổi là vì tôi đã không còn nhớ nhiều thứ nữa.
Ngay cả lý do tại sao tôi giận dữ cũng không nhớ nổi.
Vào buổi sáng kỷ niệm ngày cưới, khi thức dậy, tôi đi theo sau Cố Hoài. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, tôi đã hỏi đến năm lần: “Anh là ai?”
Biểu cảm của Cố Hoài gần như không thể giữ nổi nữa, nụ cười của anh gượng gạo.
“Hạ Hạ, anh là chồng em, Cố Hoài.”
Tôi bắt đầu quên mình định đi đâu.
Thường xuyên tỉnh dậy và phát hiện ra mình đang ở đồn cảnh sát.
Cố Hoài vội vã từ một cuộc họp quan trọng chạy đến, ôm chặt tôi: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Người chăm sóc thay hết lớp này đến lớp khác.
Vì tôi chỉ nghe lời Cố Hoài.
Họ vừa sợ tôi, lại vừa không thể quản nổi tôi.
Bác sĩ đề nghị Cố Hoài đưa tôi vào viện dưỡng lão.
Một nơi có cửa kiểm soát, có camera giám sát, có nhiều nhân viên chuyên nghiệp có thể trông coi tôi.
Cố Hoài từ chối: “Tôi thà mang cô ấy bên mình, chứ không bao giờ để cô ấy ở nơi nào mà không có tôi, sợ hãi và lo lắng.”
Về sau, anh bắt đầu đưa tôi đi làm cùng.
Lúc họp, tôi ngồi bên cạnh anh, chơi xếp hình.
Một ngày nọ, khi vào nhà vệ sinh, tôi nghe thấy họ đang cười nhạo Cố Hoài.
“Chủ tịch của một công ty lớn lên sàn chứng khoán mà hằng ngày như nuôi trẻ thiểu năng, dẫn bạn gái đến công ty, cười chết mất.”
“Biết đâu là chiêu trò ấy, cổ phiếu ổn định mới nuôi sống được chúng ta.”
“Vậy tôi phải cầu cho sếp với sếp phu nhân sống hạnh phúc trọn đời mới được.”
“Hahaha, tôi còn nhìn thấy cô ta không nhịn được tiểu tiện nữa đấy, Cố tổng còn ngồi xổm xuống lau cho cô ấy, ghê chết đi được.”
Tôi đứng trong nhà vệ sinh, đợi đến khi họ đi hết mới bước ra.
Nhìn mình trong gương, áo sơ mi bung khỏi váy, khóa kéo váy lệch hẳn. Tôi cố chỉnh lại nhưng loay hoay mãi không được.
Tôi biết mình nên rời đi.