Chương 11

11.

Vài ngày trước, Thịnh Hạ bị cảm lạnh, ốm nặng.

Cô không muốn cùng Cố Hoài đến công ty. Anh đành gọi người chăm sóc tạm thời đến trông cô, dự định xử lý xong công việc ở công ty thì sẽ về bên cô ngay.

Buổi sáng trước khi đi, Thịnh Hạ chạy đến hôn anh, còn lấy đi chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, nói rằng muốn mang chúng đi làm sạch cùng nhau.

Cố Hoài hứa khi về sẽ mang theo bánh nhỏ từ một tiệm bánh mở ở ngoại ô mà cô thích.

Ban ngày, công ty xảy ra một số sự cố, Cố Hoài bị cuốn vào những rắc rối đó. Khi về đến nhà, ánh hoàng hôn chiếu lên sàn đá cẩm thạch, phản chiếu những tia sáng lóa mắt.

Trong bếp, người chăm sóc đang vừa nghêu ngao hát vừa phết trứng lên bánh nướng.

Cố Hoài hỏi: “Thịnh Hạ đâu?”

“Cô ấy đang ngủ trên lầu.”

Cố Hoài bước lên cầu thang, phát hiện ra chiếc túi thơm thêu chữ thập treo trên tường đã biến mất. Trên giá bày đồ cổ cũng thiếu mất một chiếc vòng da.

Anh nhíu mày, vội vàng đẩy cửa phòng ngủ.

Ánh hoàng hôn xuyên qua lớp kính, chói lọi như muốn khoe khoang.

Căn phòng trống rỗng, chăn đệm được trải chỉnh tề trên giường, bên trên là một bức thư.

Cố Hoài run rẩy mở ra.

Chữ của Thịnh Hạ xiêu vẹo, màu mực cũng không đồng nhất, có lẽ là viết rời rạc trong suốt một khoảng thời gian dài.

Thư chia tay gửi Cố Hoài

Cố Hoài, em vẫn luôn cảm thấy quyết định của năm 2015 là đúng đắn.

Em đã hỏi bác sĩ, thời gian tỉnh táo sau này có lẽ sẽ không còn nhiều. Mặc dù em cũng rất muốn cùng anh đi tiếp, nhưng em lại sợ hãi về tương lai của chúng ta. Cũng như anh yêu em, không muốn thấy em bị tổn thương và đau khổ, em cũng yêu anh như vậy, nên hy vọng tương lai của anh sẽ là một tương lai tươi sáng và rực rỡ. Con đường chúng ta đã đi cùng nhau, đến đây thôi.

Em đã tìm được một viện dưỡng lão, nơi em có thể bình yên đi hết quãng đời còn lại.

Trước đây em đã hứa sẽ cùng anh đón sinh nhật mỗi năm, nhưng em không thể thực hiện được nữa, về sau có lẽ em cũng không còn nhớ gì nữa, nên em muốn gửi đến anh thật nhiều lời chúc sinh nhật vui vẻ trước. Tương lai, anh sẽ tìm được người yêu anh, cùng cô ấy sống hết quãng đời này.

Xin lỗi anh, chia tay một cách đơn phương như vậy thật sự là điều rất tàn nhẫn. Nhưng thời gian em tỉnh táo không còn nhiều, chỉ một lần mềm lòng có thể sẽ đem lại tổn thương cho anh. Em không muốn mạo hiểm. Cố Hoài, rất vui được gặp anh. Tạm biệt.

Ánh hoàng hôn trượt khỏi khung cửa, chìm vào đường chân trời.

Ánh sáng dần mờ đi.

Những con thú bông trong phòng biến mất, những dấu vết cuộc sống của Thịnh Hạ đã hoàn toàn tan biến.

Cố Hoài bất chợt ôm mặt, bật khóc thành tiếng.

Cuối mùa xuân, Thịnh Hạ cuối cùng đã bỏ lại anh mà rời đi.