Chương 11: Cổ Ảnh

Sau khi rời khỏi, Bạch Dạ vẫn ở lại chợ đen, nàng đi dạo quanh một vòng không biết là định làm gì.
[Chủ nhân muốn tìm gì vậy?] Tiểu Bạch khó hiểu hỏi Tiểu Hắc.
[Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?] Tiểu Hắc nhìn sang Tiểu Bạch giống như đang nhìn một tên ngốc.
“Mua nô lệ đi! Mua nô lệ đi!” một tiếng rao lọt vào tai Bạch Dạ, nàng bỗng nảy ra một ý nghĩ, liền đi tới nơi phát ra tiếng rao.
Có một đám người đang bị trói ở trong một chiếc lồng, trên cổ còn đeo một cái dây xích.

Bạch Dạ lặng lẽ đi tới, nhìn ngắm một hồi.
Một tên thương buôn nhìn Bạch Dạ có vẻ như cao nhân nào đó, hắn lại gần nàng và cung kính hỏi “Không biết tôn giả đây có phải đang muốn một tên nô lệ?”
Bạch Dạ nhìn tên thương buôn mặt mày dị hợm này, cảm giác vô cùng ghét bỏ, nhưng vẫn gật gật đầu.
[Chủ nhân tính mua một tên nô lệ sao?] Tiểu Hắc tò mò hỏi.
[Chúng có ăn được đâu, mua làm gì?] Tham ăn Tiểu Bạch không thèm liền nói.
Tiểu Hắc vẻ mặt hết nói nổi liếc nhìn Tiểu Bạch, chẳng hiểu sao hắn có thể ở chung với một tên tham ăn như vậy được nữa.

Hầy!
“Vậy tôn giả nhìn xem, nơi này toàn là những tên nô lệ khỏe mạnh.” bản mặt của tên đó nhìn hám tiền thấy rõ luôn, xoa xoa hai cái bàn tay rồi tiến lại gần chỗ lồng nhốt nô lệ đe dọa “Chúng mày liệu mà làm cho tốt, vị tôn giả kia mà bỏ đi thì chúng mày biết thế nào rồi đấy.”

Bọn họ nghe được những lời này liền trở nên sợ hãi và kích động quay sang Bạch Dạ hét lên “Làm ơn cứu chúng tôi với, cầu xin ngài…”
Nhưng có lẽ bọn họ phải thất vọng rồi, Bạch Dạ đến một cái biểu cảm cũng không hề lộ ra dù chỉ một chút, dường như đối với họ không hề có một tia thương hại.
Nàng đảo quanh một vòng rồi chợt dừng lại trước một tên nô lệ.

Hầu như tất cả nô lệ ở đây đều sợ hãi cầu xin nàng cứu họ ra khỏi đây nhưng tên này lại ngồi lẳng lặng ở một góc, khuôn mặt tối sầm lại, ánh mắt sắc bén nhìn nàng.

Đặc biệt hơn dây xích trên cổ hắn khác hoàn toàn những dây còn lại, một màu đỏ chói mắt.

Không những vậy trên người hắn tỏa ra một mùi sát khí đáng sợ.
Bạch Dạ khẽ nhếch miệng cười, thú vị! Nàng xoay người nói với tên thương buôn “Ta muốn hắn”.
Tên thương buôn đang không biết là tên nào, hắn liền nhìn theo hướng tay nàng chỉ, sắc mặt hắn hơi khựng lại, liền hỏi nàng “Tôn giả, ngài có chắc không?”
Nhưng nét mặt của Bạch Dạ lại như đang biểu hiện “Có vấn đề gì sao?”
“Tên nô lệ này vô cùng khó khống chế, hắn rất nguy hiểm.

Chỗ chúng tôi phải dùng đến loại xích đặc biệt mới có thể chế ngự được hắn.”
Nhưng Bạch Dạ lại chỉ lặp lại câu nói “Ta muốn hắn.” khiến cho tên thương buôn cũng bất đắc dĩ phải làm theo lời của Bạch Dạ đưa tên nô lệ ra ngoài.
Bạch Dạ quét mắt, đánh giá kĩ tên nô lệ rồi lấy từ trong túi bạc ra đưa cho tên thương buôn.

Tên đó nhìn thấy bạc là đôi mắt liền phát sáng, vội vàng cầm lấy rồi bỏ vào trong túi và nàng thì dắt tên nô lệ đi.
Trên đường đi, Bạch Dạ không nói một lời nào, tên nô lệ kia cũng vậy, chỉ lẳng lặng đi theo nàng.

Cho đến một con hẻm nhỏ không có người, nàng lập tức vung tay một cái, xích trên cổ của tên nô lệ bỗng bị đứt thành 2 mảnh.
Tên đó cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng thoát khỏi chiếc xích quái đản đó.

Hắn đứng lặng người, không nói không rằng nhìn chằm chằm Bạch Dạ.
Bạch Dạ lại sững sờ hỏi “Ngươi không chạy sao?” đáng lý ra bình thường những tên phản nghịch như vậy sau khi được tự do phải bỏ chạy mới phải.

Nếu là nàng, nàng cũng chẳng dại mà ở lại.

Nhưng tên nô lệ lại lắc đầu nói “Hiện giờ ta là người của tôn giả, vì tôn giả mà cống hiến sức lực.”
“Được rồi, ta cũng không ép ngươi.

Từ giờ ngươi sẽ là Cổ Ảnh, ám vệ trung nhất của ta.”
“Tạ chủ tử ban tên.” Hắn quỳ gối xuống, thể hiện cho lòng trung thành nhất của hắn.
“Đứng lên đi!” Nàng nâng lên tay, từ ngón tay phát ra một đạo quang mang, nó liền từ từ xâm nhập vào cơ thể của Cổ Ảnh.
Cổ Ảnh cảm thấy toàn thân bỗng trở nên vô cùng nhẹ nhõm, độc tính trong cơ thể bị bài trừ hết.

Đặc biệt là cấp bậc của hắn đang trở lại.

Một cổ oanh tạc trong cơ thể hắn, từ từ tiến tới cấp bậc Linh Tông.
Cổ Ảnh đôi mắt trợn tròn nhìn Bạch Dạ giống như đang xem một quái vật.

Tại sao nàng ta lại biết được? (Chỗ này có thể được hiểu theo nhiều chiều hướng, Cổ Ảnh không biết thân phận thật sự của chị nhà nhưng mình vẫn ghi theo đúng giới tính của chị nhé)
Ngay từ ban đầu lúc nhìn thấy Cổ Ảnh, nàng đã biết hắn cấp bậc không hề bình thường, thậm chí là hơn nàng.

Nhưng lại bị độc trên người áp chế xuống.

Chính vì thế mà nàng mới chọn hắn.
Cổ Ảnh lập tức quỳ gối xuống, thể hiện sự cung kính và trung thành “Tạ ơn chủ tử đã cứu giúp.

Cổ Ảnh sau này nguyện trung thành vì ngài.”
“Được rồi, không cần phức tạp vậy đâu.

Chỉ cần nhớ ngươi là người của Tà y ta là được.” Bạch Dạ thần sắc lạnh nhạt nhìn Cổ Ảnh.
Nàng sau đó giơ tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt nàng, bên trên khắc hai chữ “Phong Vân”.

Bạch Dạ nói “Đây coi như là món quà ta ban cho ngươi, Phong Vân từ giờ sẽ là của ngươi.

Cắt một giọt máu để nó nhận chủ đi.”
Cổ Ảnh không chần chừ mà liền lập tức làm theo, hắn cắt nhỏ một đầu ngón tay, nhỏ xuống một giọt máu rót vào thanh kiếm, nó liền phát sáng.

Hắn cầm lấy Phong Vân, từ từ quan sát thanh bảo kiếm, sau khi được nhận chủ, thanh kiếm từ màu xanh nhạt hóa thành màu đen tuyền.

Cổ Ảnh vô cùng hài lòng..