Chương 13: Trở Về Tướng Quân Phủ

“Em không phải thích chơi sao? Chỉ là trở về chơi đùa với bọn chúng một chút.”
“Vậy em đi chuẩn bị liền.” Thu Ly vô cùng vui vẻ, dù tiểu thư đi đâu thì nàng ta sẽ theo đến đó.
Tiểu Bạch thấy Thu Ly hớn hở như vậy liền hỏi “Ly tỷ, bộ ở đó vui lắm sao?”
Thu Ly hơi chần chừ một lúc rồi nói “Lúc trước thì không, nhưng giờ thì có.”
…….
Phủ tướng quân…
“Xin tiểu thư tha tội, xin tiểu thư tha tội!” một nha hoàn không ngừng dập đầu cầu xin, biểu tình có vẻ rất sợ hãi.
Bạch Tố Tố mang theo ánh mắt kiêu ngạo nhìn xuống nha hoàn đó, khinh bỉ nói “Làm bẩn váy áo của ta mà còn dám xin ta tha tội? Nực cười!”
Đám nha hoàn khác ở gần đó không ai dám lại gần giúp đỡ.

Phải nói rằng họ không dại gì mà vác hoa vào thân.

Nhị tiểu thư tính tình rất tàn ác, nếu như chọc phải tiểu thư giận thì kết cục sẽ vô cùng thảm.

“Có chuyện gì khiến con tức giận vậy Tố Tố?” một nữ tử tuổi khá chững chạc đi tới, mặc một thân váy có phần hoa lệ, dáng người cũng rất quyến rũ.
Bà ta nhìn vào một nha hoàn ở gần đó vẻ mặt như muốn hỏi “Chuyện gì?” vậy.
Nha hoàn liền sợ hãi kể hết mọi chuyện cho bà ta nghe.

Cuối cùng là nhận lại cái nhíu mày cực lớn của bà ta, có vẻ như rất tức giận quát “Vậy còn không mau lôi nó xuống, có biết rằng thân thể của tiểu thư là vàng bạc không? Tách trà nóng như vậy lỡ làm bỏng tiểu thư thì như thế nào?”
“Phu nhân, cầu xin ngài tha mạng….ưm ưm…”
Bà ta sau đó vô cùng thản nhiên ngồi xuống, cầm lên tách trà nhấp miệng.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền xoay người hỏi “Tố Tố, chuyện của con và Thái tử thế nào rồi?”
Bạch Tố Tố cũng nhẹ nhàng trả lời “Ngài ấy nói sẽ cố gắng cầu xin hoàng thượng cho từ hôn.

Ngài ấy hứa sẽ cưới con về làm Thái tử phi.” Nhìn bộ dạng đắc ý của của ả, nghĩ rằng điều này là hiển nhiên.
Liễu di nương vô cùng tự hào với nữ nhi của mình.

Đồng thời cũng tự cho rằng mình thông minh, loại trừ được cái gai là Bạch Như Nguyệt để Bạch Tố Tố có cơ hội trở thành Thái tử phi.
“Liễu phu nhân, Liễu phu nhân!” một tên canh cửa hớt hải chạy tới.
“Chuyện gì? Ngươi cứ thở hồng hộc như vậy thì biết được cái gì! Mau nói!” Liễu di nương quát.
Tên canh cửa nhìn trước nhìn sau rồi ghé vào tai bà ta nói “Đại tiểu thư trở về rồi!”
“Cái gì? Ngươi có chắc không?”
“Chắc chắn ạ! Khuôn mặt đó, đôi mắt đó, nô tài không bao giờ nhận nhầm!”
Bạch Tố Tố cảm thấy khó hiểu liền quay sang hỏi Liễu di nương “Chuyện gì vậy mẫu thân?”
“Con nhỏ đó về rồi! Con nhỏ đó trở về rồi!” bà ta trong miệng cứ lẩm bẩm câu nói.
“Mẫu thân! Ai trở về chứ?” Bạch Tố Tố sốt suột hỏi.

Liễu di nương gương mặt cẩn trọng quay sang nói với Bạch Tố Tố “Con gái, nó về rồi! Con nhỏ Bạch Như Nguyệt trở về rồi!”
Câu nói này như sét đánh thẳng vào đầu ả ta.

Ả ta lúc này mới bắt đầu cắn răng, nếu như Bạch Như Nguyệt trở về vậy thì hôn sự của ả ta với Thái tử sẽ hỏng bét.
Không được, nhất định không được!
Ả ta chấn định lại liền nói “Mẫu thân, ngài bình tĩnh, chúng ta sẽ làm thế này….”
Mặc dù không biết có được hay không, nhưng cứ phải thư rồi mới biết được.
_____
Ở bên ngoài Bạch Dạ lúc này sắc mặt đã sớm không vui.

Nàng ghét nhất chính là bị cho ăn “bơ”.

Lần này là nàng có lòng tốt hướng bà ta báo, chứ như mọi lần là trèo từ ngoài tường mà vào rồi.

Nhưng Bạch Dạ lại không làm vậy.

Lúc trước nàng là Đại tiểu thư, đây là nhà của nàng, mẫu thân của nàng là từ cổng chính gả vào đây thì nàng cũng phải từ cổng chính bước vào.

“Bọn họ rốt cuộc có nể mặt mũi của tiểu thư không vậy?” Thu Ly bất mãn nói.
[Nếu như nể mặt mũi của chủ nhân thì 4 năm trước bọn chúng đâu dám ném chủ nhân vào Tàng Vân Sơn, để ngài phải tự sinh tự diệt chứ!] Tiểu Hắc lạnh lùng đáp.
Một lúc sau thì có một tên canh cửa bước ra nói “Ngươi là ai? Dám tự mạo nhận là Đại tiểu thư, ngài ấy đã mất từ 4 năm trước rồi, mau biến đi, nếu không ta sẽ gọi người tới lôi ngươi đi.”
Ha! Hay cho câu mất từ 4 năm trước! Có vẻ như nàng đã đi quá lâu nên hiển nhiên bị coi là cái người chết trong cái phủ này sao! Các ngươi nghĩ ta dễ bắt nạt vậy sao?
Thu Ly nhìn tiểu thư, hiểu ý của nàng liền trực tiếp xông lên bẻ gãy tay của tên canh cửa.

Một tiếng hét vang lên “Aaaaaa!”
“Tay của ta, tay của ta!” tên canh cửa không ngừng khóc lóc đau đớn.
“Chuyện gì vậy?” Lúc này Liễu di nương mới từ trong nhà chạy ra, thấy một màn này không khỏi kinh ngạc.

Tên này mặc dù chỉ là nô tài nhưng linh căn của hắn cũng đạt ở mức Linh Giả trung cấp, sao có thể dễ dàng bị hạ như vậy được?
Bạch Dạ thì không có để ý nhiều như vậy, trực tiếp đi ngang qua Liễu di nương và Bạch Tố Tố..