Bạch Tố Tố thấy Bạch Dạ giống như phớt lờ mình, khuôn mặt bỗng trở nên vặn vẹo, đâu còn là mĩ nhân của Huyền Lam quốc nữa.
Hai tay ả ta nắm chặt thành một đoàn, tức giận không nói lên lời.
Tại sao con nha đầu đó lại trở về?
Tại sao nó không chết ở Tàng Vân Sơn?
Nếu như nó trở về thì chẳng phải hôn ước giữa ta và Thái tử sẽ thành công cốc sao?
Bao nhiêu ý nghĩ xoay quanh trong đầu Bạch Tố Tố.
Liễu di nương nhìn thấy vậy không khỏi chạy đến an ủi “Tố Tố, con không cần lo, dù sao con nha đầu đó vẫn chỉ là một phế vật, sao có thể làm lung lay địa vị của con được.”
Phải! Bạch Như Nguyệt không thể so sánh với nàng ta.
Nàng ta chính là thiên tài hiếm có, là mĩ nhân đứng đầu Huyền Lam quốc, chỉ có nàng ta mới xứng được với Thái tử.
“Con yên tâm, nếu như ta có thể khiến nó chết một lần thì cũng có thể khiến nó chết lần thứ hai.” Liễu di nương ánh mắt nheo lại, ý định tàn ác không ngừng nảy ra trong đầu bà ta.
Lúc này, Bạch Dạ đã vào trong phủ tướng quân, nàng đi thẳng tới biệt viện lúc trước “nàng” đã từng sinh hoạt.
Nơi này phải gọi là rách nát “chưa từng thấy”! Nhìn sơ qua giống như một biệt viện ma vậy.
Sân dù rộng nhưng bao nhiêu năm không có ai quét tước, cỏ đã mọc lên phủ kín sân.
Không thể hiểu nổi tại sao lúc đó “nàng” có thể ở một nơi như vậy được.
4 năm trước Bạch Dạ quay lại nơi này mang theo Thu Ly đi, không hề chú ý đến nội thất và xung quanh biệt viện nên giờ có chút hơi lạ lẫm.
Dù có ký ức của Bạch Như Nguyệt nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Vì hầu như để lại trong tiềm thức của nàng ta toàn là những mảng đen tối bị di nương và muội muội hành hạ, bị phụ thân ghét bỏ, ngay cả đám hạ nhân của chẳng coi Bạch Như Nguyệt ra gì, để mặc nàng ta tự sinh tự diệt.
“Tiểu thư, chúng ta vào trong thôi!”
Bạch Dạ thần sắc lạnh nhạt đi theo Thu Ly vào trong.
Hai con thú cũng từ trong không gian chui ra ngoài.
Tiểu Hắc nhìn qua một lượt nơi này liền vẻ mặt ghét bỏ nói “Thật bẩn!”
“Nơi này chẳng lẽ không có hạ nhân tới dọn dẹp sao?” Tiểu Bạch vô tư hỏi.
Thu Ly cầm cây chổi từ trong bóng tối bước ra bình tĩnh nói “Sẽ không đâu, vì từ trước tới giờ đều là ta cũng tiểu thư tự mình dọn dẹp.
Đám hạ nhân chỉ hằng ngay mang tới một chút thức ăn rồi lập tức rời đi.”
“Vậy, làm thế nào mà hai người có thể sống sót được hay vậy?” Tiểu Bạch kinh ngạc thốt lên.
Nhưng Thu Ly đôi mắt trầm buồn chậm rãi hạ xuống nhẹ nhàng kể lại “Đôi khi có một số người rất tốt bụng mang đồ ngon đến cho chúng ta.
Hoặc là ta sẽ đi trộm một vài cái bánh về cho tiểu thư.
Tiếc rằng có mấy lần bị phát hiện, suýt chút nữa bị đánh cho tới chết rồi.”
“Tiểu thư mỗi lần thấy như vậy đều sẽ không ăn mà nhường lại cho ta, tiểu thư còn nhỏ như vậy…” gương mặt Thu Ly dần lắng xuống, nhớ về những kí ức khi xưa, trong lòng cũng có vài phần tưởng niệm thương xót.
Bạch Dạ ngoài mặt thì vẫn đạm nhiên như cũ nhưng bên trong có chút đau lòng thay cho Bạch Như Nguyệt.
Cô bé tốt bụng như vậy lại bị mẫu tử Bạch Tố Tố giết hại, mà nàng còn chiếm lấy thân thể của cô bé nữa.
Chính vì điều này mà lòng hận thù đối với Bạch gia lại càng sâu thêm.
Bạch gia, chắc chắn có ngày Bạch Dạ ta sẽ thay Bạch Như Nguyệt đòi lại công bằng.
Đi vào hẳn bên trong, ngoài một chiếc giường nhỏ và một bộ bàn ghế đã mốc ra thì chẳng có gì.
Khắp phòng đều có mạng nhện.
Nhưng trên tường lại treo một bức họa, dù có hơi dính bụi nhưng vẫn có thể nhìn ra, người trong tranh là một nữ tử.
Bạch Dạ lại gần phủi phủi qua một chút, hiện lên gương mặt hiền hậu của nữ tử đó.
Ăn mặc khá giản dị, dù không tính là xuất sắc nhưng cũng toát lên được vẻ hiền hòa.
Đặc biệt là đôi mắt, đôi con ngươi hơi trầm buồn, ánh mắt chứa nhiều sự âu lo.
“Người này….”
“Đó là chính là phu nhân đó tiểu thư!” từ đằng sau Thu Ly tiến lại gần giải thích.
“Đây là mẹ ta sao?” nhưng nhìn qua nàng và bà ấy chẳng có lấy điểm gì giống nhau cả.
Bạch Dạ chắc chắn nàng không phải là nữ nhi của Bạch Khởi, nhưng như vậy chí ít cũng phải giống với mẫu thân của nàng chứ?!
____ngoài lề____
Tác giả: Thật sự mình rất xin lỗi mn vì dạo gần đây không ra thêm chương mới.
Là vì lịch học đã trở lại, mình lại phải học thêm nhiều nên không có thời gian ra thêm chương mới.
Mong mọi người thông cảm.
Mình sẽ cố gắng dành ra thời gian để viết thêm..