“Phu nhân là một người rất nhân hậu.” vẻ mặt của Thu Ly bỗng dịu xuống khi nhắc tới mẹ của Bạch Như Nguyệt.
Phu nhân chân chính của Bạch gia là Liễu Hạ, cũng chính là mẹ của Bạch Như Nguyệt.
Bà ấy vốn là đích nữ của Liễu gia, chấp nhận gả cho Bạch Khởi trở thành phu nhân Bạch gia.
Nhưng bà ấy vào cửa cũng đã 3 năm rồi mà lại không có lấy một đứa con.
Điều này cũng khiến cho tình cảm của bà ấy và Bạch Khởi trở nên xa cách.
Cuối cùng là dưới sự gắt gao của Bạch gia lão phu nhân, ông ta đã cưới Liễu Hồng làm thiếp, cũng chính là Liễu di nương bây giờ.
Bà ta chỉ là thứ nữ của Liễu gia, cũng không được Liễu gia gia chủ coi trọng nên mới gả cho Bạch Khởi làm thiếp.
Nhưng rồi mấy tháng sau, Liễu Hạ đã hạ sinh cho Bạch gia một đích nữ, đó là Bạch Như Nguyệt.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ êm đẹp nhưng đồng thời lúc đó cũng hay tin Liễu di nương có thai.
Nhưng Bạch Khởi thậm chí còn không thèm để tâm tới Liễu Hồng mà ngày ngày ở bên Liễu Hạ khiến cho bà ta nổi lòng ghen ghét.
Sau khi Bạch Tố Tố ra đời, không biết lí do vì sao mà Liễu Hạ đột nhiên bệnh nặng, trùng hợp thay lúc đó Bạch Khởi đang ở chiến trường.
Sau khi ông ta trở về thì biết tin Liễu Hạ đã qua đời.
Chỉ còn lại Bạch Như Nguyệt.
Năm đó Bạch Khởi cũng rất quan tâm Bạch Như Nguyệt nhưng đến ngày giám định thể chất, họ đều nói Bạch Như Nguyệt suốt đời này chỉ có thể là phế vật.
Từ đó ông ta chẳng mảy may quan tâm nàng.
Để mặc nàng bị di nương và muội muội hành hạ.
Đương nhiên Bạch Tố Tố lại thuận lợi trở thành thiên tài vì mới có 5 tuổi đã là Linh Giả sơ cấp.
Lý do mà Thu Ly vô cùng yêu quý Liễu Hạ vì năm xưa bà ấy đã cứu nàng trong một lần suýt chút nữa bị Liễu di nương dìm chết.
Vì để trả ơn, nàng đã đi theo, trở thành nha hoàn bên cạnh Bạch Như Nguyệt.
Và tiểu thư cũng rất tốt bụng, không hề khinh rẻ nàng mà luôn coi nàng như bằng hữu.
Trong suốt thời gian ở chung với 2 người họ, Thu Ly như một phần gia đình không thể thiếu.
Cho đến khi Liễu Hạ mất, Thu Ly trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của Bạch Như Nguyệt và ngược lại.
Nhưng điều này lại khiến Bạch Dạ hoài nghi, tại sao Liễu phu nhân đang khỏe mạnh lại bị ốm nặng trùng với ngày Bạch Khởi không có trong phủ chứ?
“Trước kia phu nhân có để lại cho tiểu thư rất nhiều món đồ, nói nó là của hồi môn của ngài.
Nhưng đã rất lâu trước kia, Liễu di nương đã lấy đi toàn bộ chúng.” Thu Ly bất mãn nói.
Bạch Dạ theo bản năng nhíu mày lại, đồ của ngà ai dám đụng tới chứ? Vậy mà bọn chúng dám lấy đi! Nàng quyết không bỏ qua chuyện này.
“Em còn nhớ chúng gồm những gì không?”
Thu Ly nhớ nhớ lại kể “Ừm…hình như nó là một chiếc hộp gỗ, hoa văn rất tinh xảo.
Em nghe nói đó chính là món quà mà tướng quân tặng phu nhân khi mới vào cửa.”
Chiếc hộp gỗ?!
“Cho đến bây giờ Liễu di nương vẫn không thể mở được chiếc hộp vì em là người duy nhất giữ trong tay chìa khóa để mở nó.” Từ trong áo lấy ra một cái chìa khóa bằng gỗ, chạm khắc rất công phu.
“Nhị tiểu thư đã mấy lần tới tìm em, bắt em giao ra chiếc chìa khóa nhưng em đã từ chối và bị ngài ấy đánh.”
Bạch Dạ cầm chiếc chìa khóa trong tay, nhìn nó một lúc rồi âm thầm nhếch khóe môi.
Đôi con ngươi nheo lại, giống như chuẩn bị làm cái gì đó.
Tiểu Bạch bỗng thấy lạnh sống lưng liền run lên “Ta cảm thấy chủ nhân có ý định không tốt!”
Tiểu Hắc đồng thời cũng liếc liếc Tiểu Bạch đồng tình “Có vẻ như sắp có sóng gió đây!”
____ngoài lề____
Tiểu kịch trường~
Tiểu Bạch: mn đoán xem chủ nhân tính làm gì!
Tiểu Hắc: chủ nhân sẽ xé lạn ngươi miệng /nhéo nhéo hai má Tiểu Bạch/
Tiểu Bạch: chủ nhân rất thương ta nên sẽ không có chuyện đó đâu…
Tiểu Hắc: mà ngài ấy chỉ làm thịt ngươi thôi.
Tiểu Bạch /phồng hai má/
Tiểu Hắc /cười khúc khích/.