Về đến phủ, Bạch Dạ nằm phịch xuống giường, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Thu Ly từ ngoài sân chạy vào, thấy Bạch Dạ, nàng ta bưng lên chén trà đặt cạnh chỗ nàng.
Chỉ thấy Thu Ly thở dài “Sao tiểu thư toàn trèo từ cửa sổ vậy? Cửa chính không đi lại đi từ cửa sổ!” lí do nàng ta nói vậy vì từ ngoài sân đã nhìn thấy Bạch Dạ phi thẳng về hướng đó.
Nhưng Bạch Dạ không hề quan tâm, nàng lấy ra một chiếc đan lô, rồi quay sang nói với Thu Ly “Em có mua đủ?”
Thu Ly gật gật đầu, đưa ra một chiếc túi vải bên trong chưa rất nhiều nguyên liệu mà Bạch Dạ cần.
Bạch Dạ không hề do dự, ném thẳng chúng vào trong đan lô, dùng một ít mồi lửa từ Dạ Hoàng châm lên.
Dạ Hoàng vốn bản thân là Phượng Hoàng nên đương nhiên có khả năng sử dụng năng lực tạo ra lửa.
Đan lô từ một màu xám
dần chuyển mình thành màu hồng đỏ rực, nàng dùng linh khí trong cơ thể chuyển vào bên trong.
Sau hơn 2 canh giờ, cuối cùng cũng hoàn thành.
Bạch Dạ mở nắp đan lô ra, bên trong là 10 viên đan dược giống như vàng kim.
“10 viên? Đùa à?” Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đều đã chấn kinh rồi, phải nói rằng luyện dược sư đã hiếm mà luyện đan sư lại càng hiếm hơn.
Cho dù là cấp bậc Đan Linh cũng chưa chắc có thể luyện chế ra cùng lúc 10 viên như vậy được, mà còn là 10 viên Tứ phẩm.
Bạch Dạ cũng có chút bất ngờ, từ đan lô đến nguyên liệu đều không phải là thứ quý hiếm gì, vốn nàng nghĩ cùng lắm là cho ra 5-6 viên Tam phẩm, vậy mà lại lại tới 10 viên Tứ phẩm.
Luyện đan rất khó, nếu như không đủ mạnh sẽ rất dễ bị nổ đan lô.
Như vậy người luyện đan sẽ mất cả chì lẫn chài, nhưng giá trị của viên đan dược lại rất cao.
Chính vì vậy mà luyện đan sư trở thành người rất được tôn trọng.
Thêm một điều quan trọng nữa là mồi lửa, hỏa để luyện ra cũng được chia làm 10 loại hỏa khác nhau.
Ai may mắn có được 1 trong 10 loại sẽ được trọng vọng rất nhiều.
Tiểu Hắc Tiểu Bạch nhìn nhau.
Nếu như những đan sư trên đại lục này biết chủ nhân có thể luyện ra 10 viên Tứ phẩm cùng 1 lúc chắc họ sẽ tự hổ thẹn mất.
Thu Ly nhìn Bạch Dạ hỏi “Tiểu thư tính làm gì với chúng?” với đan dược cấp cao như vậy, nếu tiểu thư dùng chúng chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều lần.
“Bán đấu giá!”
Mọi người đều rất sốc trước câu trả lời tưởng như đùa của nàng.
Bán đấu giá?! Nếu là những luyện đan sư thông thường chắc chắn sẽ làm vậy vì họ không phải là 1 tu luyện giả.
Nhưng trường hợp của Bạch Dạ thì khác, nàng vừa là luyện đan sư, vừa là tu luyện giả, chắc chắn sẽ phải dùng nó để củng cố năng lực của mình.
Nhưng tại sao nàng lại muốn bán nó chứ?! Thiếu tiền đến như vậy sao?
“Tại sao vậy tiểu thư?”
“Đối với ta mà nói những loại đan dược này chẳng có ích gì hết.
Khi dùng chúng cùng lắm thì có thể tăng sức mạnh lên 2 lần mà thôi, nhưng sau đó tốc độ tu luyện sẽ bị giảm xuống.
Bởi vì chúng chỉ dùng cho tình thế nguy cấp…” vốn dĩ nàng lười đến giải thích nhưng thấy những khuôn mặt đang hoang mang thì nàng lại không thể không nhiều lời một chút “nó giống như một cái vỏ rỗng vậy.
Tu luyện giả chân chính sẽ không cần thiết phải dùng những vật này.
Giả sử nếu như em đang ở Linh Giả, em dùng đan dược để sức mạnh được tăng lên đến Linh Sư, bề ngoài là vậy nhưng khi thực sự giao chiến, sức mạnh của em nó chỉ ở một nửa so với mức Linh Sư.
Tức là không thể hoàn toàn bộc phát toàn bộ sức mạnh mà cấp bậc đó mang đến.
Thêm nữa, dù cấp bậc có cao nhưng khi đấu với một người khác, kinh nghiệm giao đấu lại chỉ bằng 0, vì em hoàn toàn dựa dẫm vào sức mạnh mà không để ý đến khả năng chiến đấu.
Năng lực nó chỉ là một phần để tăng cường bản thân chứ nó không thể hoàn toàn thay thế sức mạnh của chính con người được.”
Bạch Dạ nói như vậy cũng rất đúng vì có rất nhiều người mạnh, cấp cao nhưng chiến đấu với một sát thủ lại không có đường đấu lại.
Từ xưa tới này, người đi lùng sục những đan dược có thể tăng sức mạnh thì vô số, mà số người mua đan dược trị thương lại rất ít.
Vì họ cho rằng cấp bậc càng cao thì sẽ không cần thiết đến mấy loại đó.
Đó là quan điểm mà Bạch Dạ cảm thấy vô cùng bất mãn.
Bản thân nàng cũng không hợp với những loại đan dược.
Luyện để đó hoặc đem bán thôi chứ dùng cũng chẳng có tác dụng gì.
Cơ thể này bài trừ mọi thứ rất nhanh, hầu như chỉ tiếp nhận linh khí đi vào.
Hai con thú nghe xong cũng gật đầu thừa nhận, trên thế giới này rất ít người có những suy nghĩ giống như của Bạch Dạ.
Phải thôi, số đông luôn luôn thắng số ít, bảo sao thì nghe vậy chứ ít người giữ vững lập trường của bản thân.
Bạch Dạ làm việc gì đều có cái lý của nó, vốn dĩ đây chỉ là lần đầu tiên nàng thử luyện đan mà ra được kết quả tốt như vậy mà nàng lại không dùng nó cho bản thân, đem đi bán “trục lợi” ???? Nàng không lựa chọn con đường trở thành luyện đan sư mà cũng không phải là tu luyện giả.
Nàng đơn giản là muốn sống sót trong cái thế giới này, muốn được tới một nơi an tĩnh, không vướng bận thế gian, sống vô tư vô lo.
Nhưng muốn làm được điều đó thì phải trở thành người mạnh nhất, không phải có sức mạnh là có được tất cả nhưng nếu như không có sức mạnh thì chắc chắn rằng không thể sống sót trong thế giới kẻ mạnh làm chủ này được.
Giống như Bạch Như Nguyệt trước kia…..