Chương 9: Gặp Để Rồi Lại Phải Ly

Bạch Dạ thần sắc lạnh nhạt nhìn nam nhân, gương mặt trầm ổn cùng khí thế bức người khiến cho người khác sợ hãi.

Nàng âm thầm đánh giá qua hắn, nam nhân này nàng không thể nhìn ra được tu vi của hắn.

Có thể hắn hơn nàng rất nhiều.

Hiện giờ vẫn không nên chọc hắn hảo.
Thu Ly thấy không khí có vẻ khá căng thẳng liền bất chợt nói “Dù sao thì ngươi cũng đã hảo lên rồi, tạm thời ngươi vẫn nên ở lại đây dưỡng thương đi.” nói xong còn xoay người về phía Bạch Dạ hỏi “Được không tiểu thư?”
Bạch Dạ làm với vẻ mặt “Tùy ngươi”, nhún nhún vai rồi ngồi ở một bên làm đồ ăn.
Nam nhân ngồi một bên không biết suy nghĩ cái gì, chỉ yên ổn dưỡng thương.

Khi mọi người đã ngủ hết, chỉ còn lại Bạch Dạ cùng nam nhân.

Hai người vẫn im lặng, một bên thì không muốn nói, một bên lại không biết phải nói gì.
Cuối cùng thì nam nhân cũng mở lời trước “Cảm ơn cô nương đã cứu ta.” thanh âm tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến Bạch Dạ nghe thấy.
Bạch Dạ sững sờ trước câu nói của nam nhân, chỉ quay mặt đi rồi nói “Không có gì, tiện tay thôi.”
Không hiểu sao nam nhân lại cảm thấy biểu tình của tiểu cô nương này rất đáng yêu.

Chết, chẳng lẽ hắn bị quỷ nhập rồi sao?
Nam nhân chậm rãi hỏi “Không biết ta có thể biết tên của cô nương không?” tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy mà lại sống ở khu rừng đầy rẫy nguy hiểm như vậy.

Cũng may mắn rằng bên người nàng ta có được 2 thú sủng là ma thú nên có thể dễ dàng đi lại ở nơi này.

Còn một loại năng lực nữa cũng đang cư trú trên người nàng nhưng hắn không thể biết rõ được rốt cuộc nó là gì, chỉ biết rằng nó rất mạnh.

Hắn không khỏi hoài nghi về thân thế của tiểu cô nương, rốt cuộc là ai lại có trên người nhiều bí mật đến như vậy.
Bạch Dạ trầm ngâm một lúc, rốt cục vẫn nói lên 2 chữ “Bạch Dạ”.

Nàng lén xem biểu tình của nam nhân lại chỉ thấy hắn cười.

Tên này có phải bị ngốc không? Nói tên thôi làm gì mà phải cười?
Trong suốt bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng cười vui vẻ đến vậy, có lẽ đã quen với việc cô độc, lại chỉ canh mật rồi chém giết suốt ngày nên cũng đã quên mất khoái lạc chốn hồng trần.

Khi thấy Bạch Dạ rõ ràng chỉ là một cái tiểu cô nương lại y như bà cụ non, đến cười cũng chẳng thấy lấy một cái.
Bạch Dạ không thèm để ý đến nam nhân, trực tiếp quay đầu không nói gì, nhưng vẫn đưa đến một xiên thịt, sợ hắn đói.
Nam nhân cười thầm trong lòng, nhận lấy chỉ thịt xiên kia rồi nói “Tại hạ Vệ Thiên Sát, rất vui được làm quen với cô nương.” Bạch Dạ sững sờ nhìn hắn, chỉ thấy hắn kia trương khuôn mặt tuyệt mĩ mỉm cười.

Phải nói thật là nàng đã sống trải qua đây là đời thứ hai nhưng đây là lần đầu tiên gặp được người nào đẹp như vậy.

Mà khi hắn cười trông còn mĩ hơn cả nữ nhi.
Cảm thấy bản thân vừa thất thần, nàng liền vội vàng quay ra chỗ khác, nàng đúng là điên thật rồi!
Và cứ như vậy hai người trải qua một đêm yên bình.
Cho đến vài ngày sau….
Từ lúc Vệ Thiên Sát tới đây cũng được mấy ngày, dần dần bọn họ cũng thân thuộc hơn, đặc biệt là cái Thu Ly.

Nàng ta thấy Vệ Thiên Sát ở cạnh với tiểu thư của nàng rất hòa hợp nên lúc nao cũng tìm cơ hội để cho mối quan hệ của họ trở nên tốt hơn.

Vệ Thiên Sát đương nhiên hiểu ý, nhưng Bạch Dạ lại không như vậy, nàng chẳng khác nào cùng đầu gỗ giống nhau.

Căn bản là Bạch Dạ không có khái niệm về tình yêu.
Cho đến một ngày, Vệ Thiên Sát không ở cùng Bạch Dạ.
“Chủ nhân.”
“Đã giải quyết ổn thỏa?” Vệ Thiên Sát thần sắc lạnh lùng, nhíu mày hỏi.
“Tất cả đều xong!” một ám vệ quỳ gối ôm quyền nói.

Hắn chính là Hắc Nhất-một trong những ám vệ chi nhất của Vệ Thiên Sát.

“Bọn chúng dám nhân cơ hội lúc ta yếu nhất, dở trò đánh lén.

Ha! Không biết tốt xấu.”
Hắc Tử lạnh nhạt nhìn hắn nói “Chủ nhân hiện tại nên trở về, nếu không sẽ không kịp.”
Nói đến đây, Vệ Thiên Sát bỗng chần chừ, hắn không muốn rời xa Bạch Dạ.

Nhắc đến Bạch Dạ hắn lộ ra vẻ nhu hòa, sủng nịnh chưa từng thấy.

Ngay cả Hắc Tử cũng phải trợn tròn mắt không tin được, chủ nhân có phải bị đánh tráo không? Có phải chủ nhân không vậy?
Nhưng hắn không thể không đi, Vệ Thiên Sát âm thầm nắm chặt bàn tay, hắn tự hạ quyết định một thứ gì đó.
Bên phía Bạch Dạ, lúc này nàng đang gói gém đồ đạc.
“Chủ nhân, chúng ta phải rời khỏi nơi này rồi.” Dạ Hoàng nhẹ nhàng nói.
Bạch Dạ gật đầu, hiện tại nàng đã 15 tuổi, có rất nhiều thứ hiện giờ cần phải làm.

Mà việc đầu tiên là rời khỏi khu rừng này.

Thu Ly có chút lưu luyến, đã mấy năm sống ở đây, phải nói là quen thuộc nơi này còn hơn cả phủ tướng quân trước kia.

Bây giờ phải đi thì có chút không nỡ.
Đang lúc chuẩn bị đồ đạc thì Vệ Thiên Sát từ đằng sau xuất hiện, khuôn mặt hắn trầm xuống, lộ rõ vẻ buồn bực.
Bạch Dạ nhìn hắn, chẳng nghĩ gì liền hỏi “Ngươi phải đi?”
Vệ Thiên Sát không phủ nhận liền gật đầu.

Đây là điều hắn không mong muốn nhất, hắn nhìn lên muốn xem biểu tình của Bạch Dạ nhưng hắn thất vọng rồi.

Nàng hoàn toàn chẳng nghĩ gì về việc này cả, thần sắc nàng vẫn lạnh nhạt như lần đầu tiên hắn gặp.

Nhưng rốt cuộc Vệ Thiên Sát vẫn phải mở lời “Ta có chút việc, cần phải đi, nàng…”
“Vậy ngươi đi đi!” hắn chưa kịp nói hết thì Bạch Dạ đã ngắt lời, nàng không thích giữ lại ai quá lâu “Đi làm việc của ngươi đi, bảo vệ bản thân!”
Lời nói này của nàng khiến hắn nhu hòa thêm phần nào, Vệ Thiên Sát chỉ gật đầu và nói “Chờ ta trở lại.” nói xong hắn liền biến mất.
Nhưng Vệ Thiên Sát không hề biết, nàng cũng sẽ rời khỏi nơi này.

Có lẽ, Bạch Dạ đã phải khiến hắn thất vọng rồi.
Bạch Dạ từ trước tới giờ luôn cô độc bởi tính cách không thích giữ lại ai quá lâu của nàng.

Nàng luôn coi những người từng tiếp xúc với nàng chỉ là kẻ qua đường, may mắn thì gặp nhau mà thôi.

Ngoại trừ Thu Ly ra thì bất kì ai đều rất khó lưu được trong trí nhớ của Bạch Dạ.

Có thể nàng có trí nhớ rất tốt nhưng đó là với công việc, nhưng về người thì hầu như là không.

Sẽ nhanh thôi, Bạch Dạ sẽ mau chóng quên đi Vệ Thiên Sát.
Cuộc vui nào chẳng có ngày sẽ phải kết thúc, nhớ nhau làm gì để rồi đến lúc chia ly thì ôm nhau khóc sướt mướt.

Nàng không phải hạng người đó, không cần thiết phải làm vậy..