Nhưng ánh mắt họ như mất hồn, không còn thần sắc.
Họ lẽ ra nên chết trên chiến trường.
Khó mà tin được đây là đội quân tàn dư đã chiến đấu chống lại quân Tần suốt bốn mươi ngày bằng nửa quân số.
Gần hai mươi vạn tù binh bị trói tay, kéo trên một sợi dây như một đàn kiến nối dài, chậm rãi tiến bước.
“Sột, sột, sột.”
Móng ngựa giẫm lên tuyết trắng, phát ra âm thanh nhỏ, tuyết dường như đã nhỏ lại.
Trong tuyết trắng mênh mông, Cố Nam cầm cây thương đứng trước thi thể Triệu Quát.
Không ra hình người, toàn thân đầy tên như một con nhím, máu đỏ loang lổ, hình dung khô cằn, không còn nhận ra vị tiểu tướng nhã nhặn lần đầu gặp mặt.
“Ngươi biết rõ sẽ là kết cục này đúng không.”
Cô lặng lẽ cắm cây thương vào tuyết, từng chút từng chút đào lên, cho đến khi đào ra một hố đủ lớn cho một người và một con ngựa.
Cô đặt Triệu Quát và con ngựa của hắn vào trong.
Ngồi xuống dùng tay lấp đất trộn với tuyết lại từng chút một.
“Bốp bốp.”
Cố Nam vỗ vỗ bàn tay của mình, gạt bỏ đất tuyết trên tay.
Không khí khô hanh khiến người ta khó chịu, gió lạnh như dao cắt vào má đau nhói.
Trên cánh đồng bằng phẳng bỗng xuất hiện một ụ đất không cao lắm, rất khó thấy.
Cố Nam nhìn ụ đất một lúc lâu rồi cười nhẹ một tiếng.
“Ngươi nói không sai, nếu trận này không đánh thì có lẽ chúng ta đã là bạn bè.”
Nói rồi, Cố Nam tháo túi nước bên hông xuống uống một ngụm.
Nước lạnh buốt chảy vào họng khiến cổ họng của Cố Nam đau nhói.
Cô đổ phần nước còn lại trước ụ đất.
Lấy ra một miếng bánh khô từ trong ngực đặt ở đó.
“Bữa sáng chưa ăn xong, lên đường rồi nên ăn no chút.”
“Không có thời gian nên không thể làm bia mộ cho ngươi.”
Nói rồi, Cố Nam đứng dậy bước tới bên con ngựa đen, nhảy lên ngựa.
Kéo dây cương rời đi từ từ, không quay đầu nhìn lại.
“Ra đi thanh thản nhé.”
Từng đống vũ khí chất đống trên đất, binh sĩ quân Tần đang dọn dẹp chiến trường.
Lửa trại bùng lên trong doanh trại, bữa tối hôm nay sẽ thịnh soạn hơn thường lệ, sau hơn một tháng dây dưa, quân Triệu cuối cùng đã đầu hàng, đại tướng quân Triệu Quát của quân Triệu cũng bị Bạch Khởi bắn chết tại trận.
Quân Tần có thể xem là chiến thắng.
Tù binh quân Triệu bị tước giáp, trói chặt bằng dây thừng, trên người chỉ mặc áo vải mỏng, nhiều người bị lạnh cóng trong gió, môi và khuôn mặt tái xanh.
Bạch Khởi và Vương Hột ngồi trong doanh trại, lửa trong bếp lò ấm áp.
“Lão Bạch, ngươi không ra ngoài đi dạo à?” Vương Hột đặt quân giản vừa viết xong sang một bên, duỗi cơ một chút: “Cuối cùng cũng đánh xong rồi.”
Bạch Khởi vẫy tay: “Già rồi, không đi nổi nữa.”
Vương Hột nhướng mày: “Phải rồi, đã bao nhiêu năm quân ngũ? Chưa kịp cảm nhận gì thì đã già rồi.”
“Lão Vương, quân giản đã xong chưa?” Bạch Khởi bỗng nhớ ra hỏi.
“Xong rồi.” Vương Hột gật đầu, chỉ về phía ống tre bên cạnh: “Tổn thất hơn hai mươi vạn, bắt toàn bộ quân Triệu gần mười tám vạn. Tước vũ khí, giáp trụ, ngựa còn đang thống kê, đến lúc đó sẽ cho ngươi con số.”
“Hơn hai mươi vạn.” Bạch Khởi gật đầu, vuốt vuốt râu.
“Triệu Quát quả thật rất tàn nhẫn, tiếc là vẫn chưa đủ.”
Nếu là hắn đánh trận này thì hắn sẽ không để ai đầu hàng.
“Quân Tần còn lại bốn mươi vạn nhưng chỉ với bốn mươi vạn khó mà tiến lên phía bắc.”
Vương Hột cầm quân giản lên rồi lại chậm rãi đặt xuống, mặt đầy vẻ bất lực: “Đúng vậy, bốn bề là địch, tiếp tục tiến lên phía bắc e rằng sẽ đại bại.”
Bạch Khởi lắc đầu sửa lại: “Chắc chắn sẽ bại.”
Vương Hột ngẩn người, sau đó thở dài, ông biết rõ khả năng của người bạn già, ông nói chắc chắn sẽ bại, tức là không thể thắng.
Nhưng nước Tần tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tiến lên phía bắc lần này, đánh hạ Hàm Đan, nước Triệu sẽ kết thúc.
“Chỉ hy vọng Tần Vương có thể nhìn rõ.”
“Đừng nói những chuyện này nữa.” Vương Hột cười, trong tiếng cười có chút hoài niệm, chút cay đắng.
“Lão Bạch, còn nhớ lúc chúng ta còn tuổi trẻ hăng hái ngươi từng nói muốn thiên hạ thái bình. Giờ xem ra vẫn còn xa lắm!”
Bạch Khởi im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: “Đó là nguyện vọng cả đời của lão phu, dù là mạo hiểm khắp thiên hạ ta cũng sẽ tiến tới.”
“Ngươi vẫn như vậy, người đời đều nói ngươi tàn nhẫn nhưng không biết ngươi mới là người có trái tim mềm nhất.” Vương Hột lắc đầu.
Ngập ngừng một lúc lâu, hỏi: “Ngươi định xử lỷ mười tám vạn quân Triệu thế nào?”
Mười tám vạn người.
Lần này quân Triệu xuất binh hơn bốn mươi vạn, quân Triệu quốc vốn ít người, bốn mươi vạn này đã là phần lớn nam thanh niên của Triệu quốc.
Bạch Khởi vuốt râu dừng lại, mấp máy miệng.
“Chia ra rồi chôn sống.”
Vương Hột kinh ngạc đến há hốc miệng, ánh mắt khó hiểu.
Sắc mặt trầm xuống.
“Lão Bạch, lừa đầu hàng đã là điều không thể chấp nhận trong thiên hạ, nếu chôn sống thì e rằng ngươi sẽ bị thiên hạ chỉ trích, vạn người phỉ nhổ, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa!”
Thời cổ đại coi trọng lễ nghĩa, lừa đầu hàng đã là vi phạm đạo đức, đủ bị người đời chửi rủa. Nếu chôn sống thì sẽ bị toàn thiên hạ lên án. Đó là hoàn toàn coi thường nhân luân.
“Ta là muốn cho thiên hạ thấy! Chiến quốc nhiều năm, thiên hạ chết bao nhiêu người, đã có ai lên án chưa?” Bạch Khởi không còn vẻ thoải mái ban đầu, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo.
“Thiên hạ cần thái bình và Đại Tần sẽ là thời thịnh thế sau khi thống nhất.” Bạch Khởi nhắm mắt lại: “Vì thiên hạ thái bình, cái chết mười tám vạn người này có giá trị.”
Cả đời hắn chinh chiến khắp bốn phương cho Đại Tần, bảy mươi trận không hề thất bại.
Nhìn thấy Đại Tần ngày càng mạnh mẽ, thống nhất sáu nước có lẽ không cần quá trăm năm.
Nhưng hắn đã già yếu, không còn đủ sức chiến đấu.
Chôn sống mười tám vạn tù binh, hắn sẽ phải gánh chịu tiếng xấu ngàn đời, nhưng Triệu quốc dù không diệt vong, nhưng nếu không còn nam đinh thì trong hai mươi năm nữa cũng khó mà gượng dậy.
Hai mươi năm sau, Triệu quốc mất hết thiên thời không còn là mối đe dọa, dù lần này bắc phạt không diệt được Triệu thì Triệu cũng sẽ diệt vong.
Hắn có lẽ đã biết kết cục của mình sau khi chôn sống tù binh.
Nhưng đây có lẽ là trận chiến cuối cùng của hắn.
Cũng là trận cuối cùng hắn chiến đấu vì thiên hạ.
Có thể nhìn thấy thời loạn lạc kết thúc, dù gánh Bạch Khởi hắn có chịu bao nhiêu sát nghiệp và tiếng xấu thiên hạ thì sao chứ?
***
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng tuyết dưới đất vẫn chưa tan.
Mùa xuân của năm thứ hai sắp đến.
Một người lính Triệu bị trói tay, tập tễnh bước ra khỏi trại tù binh.
Hắn bước đi không còn sức lực, cả người đầy vết thương là vết tích của chiến tranh để lại.
Đây có lẽ là niềm kiêu hãnh cuối cùng của một tù binh như hắn.
Hắn bị quân Tần phía sau đẩy một cái, bước chân càng thêm không vững.
Dưới sự áp giải, hắn loạng choạng bước vào thung lũng.
Nhưng khi hắn bước vào thung lũng thì lại sững sờ.
Trong thung lũng là những hố sâu, vô số tù binh quân Triệu bị trói tay chân, nằm chật ních bên trong.
Thung lũng vang lên những tiếng gào thét, phẫn nộ, nguyền rủa.
Bên cạnh các hố có đầy quân Tần đang đứng.
Binh lính nước Triệu nhìn thấy tất cả, mắt trợn trừng, hai mắt mở to, đôi tay bị trói nổi lên gân xanh, cổ tay bị dây trói siết chặt đến đỏ rực.
Rất lâu sau người lính cúi đầu.
Phía sau hắn, quân Tần áp giải đặt tay lên lưng hắn.
“Các ngươi sẽ không được chết tử tế!”
Giọng hắn không to, giống như rít ra từ kẽ răng. hắn cắn chặt răng, máu chảy ra từ khóe miệng.
“Không được chết tử tế!”
Quân Tần ngạc nhiên nhưng không nổi giận, đẩy hắn đến bên cạnh một hố sâu.
“Xin lỗi!”
Nói rồi đẩy hắn xuống.
Một ông già, khoanh tay, đứng trước hố chôn tập thể này.
Cố Nam lặng lẽ đứng sau Bạch Khởi, lịch sử cuối cùng cũng không thay đổi.
Hơn mười vạn người, tận mắt chứng kiến mới biết chuyện này đáng sợ thế nào.
Cô không làm được gì, cũng không muốn làm gì.
Có lẽ ngay cả cô cũng không nhận ra, mình đã thay đổi quá nhiều. Không phải là lạnh lùng mà là đã nhìn thấu sự loạn lạc như tận thế này, cô rất bất lực vì chẳng thể thay đổi được gì.
Cô chỉ nhìn về phía Bạch Khởi, phát hiện ra bóng lưng cương nghị của ông lúc này lại cong lại như một ông già bình thường.
Những người Triệu nằm trong hố, nhìn những binh sĩ Tần đứng ngoài hố, ánh mắt đầy hận thù và tức giận như muốn bùng nổ.
Bạch Khởi không tuân thủ cái gọi là không giết kẻ đầu hàng, ngay từ đầu hắn đã không thể tuân thủ, tiếc rằng Triệu Quát đã tin ông.
Không để ý đến ánh mắt của những người nước Triệu trong hố như muốn ăn thịt người, Bạch Khởi giơ tay lên, bàn tay đầy nếp nhăn lần này thật sự vô lực.
“Chôn.”
Bàn tay nặng nề hạ xuống.
Binh sĩ nước Tần phụ trách chôn người nuốt nước bọt.
Trên chiến trường giết người không chớp mắt, nhưng lúc này tay họ lại run rẩy, nhưng vẫn cầm công cụ bắt đầu lấp hố.
Đất đá rơi xuống từ đầu những binh sĩ Triệu, vì bị trói tay chân nên họ chỉ có thể giãy giụa vô vọng.
Vô số tiếng la hét vang lên.
Khi từng hố bị lấp dần, thì âm thanh dần biến mất.
Cho đến cuối cùng, thung lũng trở nên im ắng không còn một tiếng động. Như thể hơn mười vạn người đó chưa từng tồn tại.
“Phịch.” Một binh sĩ Tần quỳ xuống đất, run rẩy ôm đầu trước thung lũng.
“Đi thôi.” Bạch Khởi nói.
Mệnh lệnh được truyền xuống, những người bên cạnh khó khăn nâng người binh sĩ quỳ xuống, quân Tần lặng lẽ rời khỏi thung lũng.
Cố Nam nhìn lần cuối xuống mặt đất.
Ở đó có một bàn tay chưa bị lấp hết.
Bám đầy bùn tuyết, bất lực rơi xuống đất.
Như muốn nắm lấy điều gì đó, nhưng cuối cùng chẳng nắm được gì.
Cô cầm lấy cây thương, quay đầu lại.
Cô không biết mình đang nghĩ gì, cô không dám nghĩ gì cả.
Đầu năm 259 TCN, trận chiến Trường Bình kết thúc, quân Tần chết hơn hai mươi vạn người, bốn mươi vạn quân Triệu bị tiêu diệt, gần hai mươi vạn bị bắt, chia ra và chôn sống trong thung lũng, Triệu Quát tử trận.
Sau chưa đến ba ngày, Trường Bình bị phá. Quân Tần đại thắng khải hoàn trở về.
Ngày Cố Nam theo Bạch Khởi rời Trường Bình, Vương Hột đứng trên đầu thành tiễn họ rời đi.
Tuyết tan hết, mấy ngày trước còn phủ băng mỏng trên sông Đan giờ đã tan và chảy róc rách.
Hắc Ca được một bữa ăn thịnh soạn, ăn ba bó lớn liền khiến Cố Nam tưởng mình nuôi một con lợn.
Cũng không biết Hắc ca ăn thế này thì sau này có còn chạy nổi không.
Nhưng cô không quan tâm, mấy tháng ở Trường Bình, nếu không có Hắc ca thì cô cũng khó mà sống sót.
***
“Báo!”
Một người đứng ở cửa đại điện, tay áo xắn lên, cúi chào: “Phạm Thư, xin gặp đại vương.”
“Vào đi.”
Nam nhân tên Phạm Thư râu dài phất phơ, khuôn mặt dù trắng nhưng nhiều nếp nhăn, tuổi tác có lẽ không nhỏ, mặc áo quan đen có dáng vẻ đàng hoàng, trên người mang theo khí chất khiến người ta kính phục.
“Đa tạ đại vương.”
Phạm Thư cúi nhẹ, bước vào.
Tay cầm một cuốn trúc giản.
Đây là thư phòng, một nam nhân trông có vẻ bình thường mặc áo dài, ngồi trước bàn thấp cầm bút xem xét các bản giản thư.
“Có chuyện gì?”
Nam nhân không ngẩng đầu, chỉ hỏi.
“Chiến báo Trường Bình.”
“Hửm?”
Nam nhân ngẩng đầu, xoa trán, dường như hơi mệt mỏi.
Nam nhân ngẩng đầu, xoa trán, dường như hơi mệt mỏi.
Ánh mắt sáng quắc khiến Phạm Thư không dám ngẩng đầu.
“Đưa đây cho ta xem.”
“Vâng.” Phạm Thư đưa trúc giản đến trước mặt nam nhân.
Ông ta mở trúc giản ra, dựa vào ánh đèn trên bàn, xem xét văn thư trên trúc giản.
Ông xem từng chữ từng câu rất lâu.
“Haha.” Nam nhân cười, nụ cười rất trầm, như là vui vẻ.
“Đại vương?” Phạm Thư cúi đầu, hỏi.
“Trận chiến Trường Bình tiêu diệt hơn bốn mươi vạn địch, tổn thất hai mươi vạn.”
“Trong đó, hai mươi vạn quân Triệu bị bắt làm tù binh bị Bạch Khởi chôn sống toàn bộ.”
Nam nhân nói những con số kinh hoàng này giống như đang nói chuyện đùa.
“Bạch Khởi đúng là dám làm.”
Chôn sống hai mươi vạn người.
Phạm Thư nuốt nước bọt.
“Đại vương.” Nhíu mày, Phạm Thư cúi đầu: “Việc làm này của Vũ An Quân, e rằng!”
“E rằng cái gì?” Nam nhân liếc mắt nhìn Phạm Thư.
“Phạm Thư nhiều lời rồi, mong đại vương tha tội.”
“Hừ.” Nam nhân khẽ hừ một tiếng.
“Tuy nhiên, tổn thất hai mươi vạn quân thật sự hơi nhiều.”
Nam nhân nhìn Phạm Thư, hỏi: “Phạm tiên sinh, ngươi thấy đấy, lần này đại Tần ta có nên tiến lên phía bắc nữa không?”
***
Thành Hàm Dương.
Vừa đến tháng ba, Hàm Dương đã có sắc xuân, cỏ non mọc bên đường chỉ đủ cho móng ngựa bước qua, nhìn nghiêng có thể thấy một bông hoa đang lung lay giữa những lá cỏ. Dù lẻ loi nhưng vẫn rất đẹp.
Gió nhẹ thổi những cánh hoa bay lên không trung rồi từ từ rơi xuống.
Đại quân về thành, Bạch Khởi không đến cung vua mà dẫn Cố Nam về phủ Vũ An Quân trước.
“Sư phụ, không đến cung vua báo cáo quân tình, thật sự không sao chứ?” Cố Nam hơi do dự, dù sao đại quân trở về, không có tướng quân nào lại về nhà trước cả.
“Ta đã nói không sao, tuổi con còn trẻ sao lại suy nghĩ nhiều như vậy.” Bạch Khởi cưỡi trên ngựa, tay khẽ vẫy.
Khác hẳn khuôn mặt nghiêm túc trong thời chiến, lúc này thần sắc ông có hơi thư thái và ấm áp.
“Vài tháng không gặp, ta cũng rất nhớ nhà. Gặp đại vương nào có bằng gặp bà lão ở nhà.”
Không quan tâm lời nói của mình có bị nghe thấy hay không, có lẽ với Bạch Khởi, sau khi đánh xong một trận thì chỉ có về phủ Vũ An Quân tĩnh lặng mới khiến ông thật sự nghỉ ngơi.
Trước cổng phủ Vũ An Quân vẫn như xưa, không một bóng người, cách xa chợ búa, yên tĩnh đến nỗi hiếm có người qua lại.
Dù Bạch Khởi đại thắng trở về thì nó vẫn vậy, có lẽ các quan lại cũng biết tính cách của ông, không dám quấy rầy.
Lão Liên đang quét sân, thấy từ xa có hai người đến thì ngỡ ngàng, đến khi nhận ra là Bạch Khởi và Cố Nam mới cười đón tiếp.
“Lão gia và tiểu thư đã về rồi.” Lão Liên nhận lấy dây cương từ tay Bạch Khởi và Cố Nam.
Giọng nói bình thản như thường ngày, nhưng có thể nghe thấy niềm vui trong giọng nói.
“Về rồi.” Bạch Khởi mệt mỏi đứng trước cổng phủ Vũ An Quân, vai buông lỏng.
“Lão Liên.” Cố Nam cũng nở nụ cười, nhỏ giọng chào lão Liên rồi nháy mắt ra hiệu.
Lão Liên hiểu ý, biết rằng sau khi thả ngựa, sẽ mang rượu đến cho cô.
Cô cười tươi, lắc đầu.
Hắc Ca dụi đầu vào lão Liên, thật sự Cố Nam cũng không biết đây có phải là ngựa của mình không, vì nó còn thân thiết với lão Liên hơn mình.
Cũng phải, từ khi Hắc Ca đến thì phần lớn thời gian đều do lão Liên chăm sóc, Cố Nam đến chỉ để uống rượu, tất nhiên không được ưa thích rồi.
Lão Liên ôm đầu Hắc Ca, vỗ nhẹ vào cổ nó: “Khỏe mạnh hơn nhiều rồi.”
Bạch Khởi và Cố Nam trở về, phủ Vũ An Quân mới trở nên nhộn nhịp.
Người hầu bắt đầu chuẩn bị thức ăn, lão phu nhân nói tối nay phải ăn uống thật ngon để thưởng cho tiểu thư. Còn Bạch Khởi thì Ngụy Lan không quan tâm.
“Tốt, tốt, đã trưởng thành rồi.” Ngụy Lan đứng trước mặt Cố Nam, nhìn bộ giáp đầy vết thương trên người cô, thấy khuôn mặt cố đã kiên nghị hơn thì vui mừng xoa mặt cô.
Sau trận Trường Bình, Cố Nam trông như đã có dáng dấp của một vị tướng.
Nhưng cũng thêm phần u sầu.
Cũng thêm phần khiến người ta xót xa.
“Gầy đi, cũng đen hơn rồi.”
“Chắc chắn là sư phụ không cho con ăn uống đầy đủ rồi.”
Tiểu Lục khi có lão phu nhân ở đó rất ít nói nhưng ánh mắt luôn lo lắng nhìn Cố Nam, chỉ sợ cô bị thương chỗ nào.
Còn Họa Tiên đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn Cố Nam.
“Trong doanh trại lấy đâu ra đồ ăn ngon, lão phu cũng ăn như thế thôi.” Bạch Khởi ngồi một mình một bên, nhỏ giọng cãi lại.
“Thế sao được, Nam nhi với ông phải khác nhau chứ?”
Chỉ một câu nhỏ cũng bị Ngụy Lan nghe thấy rõ.
Lông tóc Bạch Khởi dựng đứng, vội gật đầu: “Ừ, ừ, không giống, không giống.”
Nhìn Ngụy Lan quay đầu đi, ông thở dài, ôi, không có chút địa vị luôn.
Bữa tối được nấu rất phong phú, tiếc là món ăn thời Chiến Quốc cũng chỉ có vài món, dù phong phú thì mùi vị cũng chỉ tạm được. Nhưng Cố Nam ăn rất ngon miệng, ăn liền mấy bát lớn, khiến trán Bạch Khởi đổ mồ hôi, con gái nhà ai mà ăn nhiều như vậy, chẳng lẽ những ngày trong quân doanh ông thật sự để cô đói sao?
Nghĩ đến mỗi ngày mỗi người được phát bánh khô và cháo, Bạch Khởi lắc đầu, tuy rằng không ngon nhưng no bụng, chắc chắc không đói.
Ông không biết, chính vì ngày ngày ăn bánh khô nên bây giờ bất cứ thứ gì vào miệng Cố Nam đều là sơn hào hải vị, có gì mà không ăn được nữa chứ.
Ngụy Lan ngồi đối diện, gắp thêm thức ăn cho Cố Nam, hỏi: “Nam nhi, con cũng đã mười bảy rồi phải không?”
“Chắc là vậy.” Cố Nam cũng không rõ mình bao nhiêu tuổi, mười bảy tuổi chỉ là cô đoán.
Ngụy Lan nghiêm túc gật đầu: “Có vài chuyện không thể chần chừ nữa.”
“Vâng.” Cố Nam nuốt thức ăn trong miệng: “Sư mẫu, có chuyện gì ạ?”
“Chuyện gì ư?” Ngụy Lan vươn tay gõ vào trán Cố Nam: “Tất nhiên là những việc con gái nên học.”
Nhẹ nhàng trách: “Nhìn con xem, bị sư phụ dạy đến nỗi chẳng có chút dáng vẻ của con gái nữa rồi.”
Nói rồi lấy hạt đậu ở khóe miệng cô.
“Tiếp tục như thế này không được, tuổi của con cũng đã đến rồi, không thể như thế này mãi. Về nhan sắc, cả Hàm Dương này có mấy ai sánh được với con. Về tài học thì lại càng không cần nói. Không thể thua kém người khác được.”
Ngụy Lan rõ ràng rất tự tin về cô con gái nhà mình.
“Thời gian trước, sư phụ con bận rộn kéo con theo nên không có thời gian rảnh rỗi. Thời gian này, sư mẫu quyết định mỗi ngày sẽ dành vài giờ để nghỉ ngơi, học thêm thêu thùa và các lễ nghi. Họa Tiên và Tiểu Lục sẽ giúp con.”
“Hả.” Khóe miệng Cố Nam co giật, thêu thùa và lễ nghi sao?
Cô thà học binh pháp còn hơn.
“Bà lão.” Bạch Khởi nhét một miếng thức ăn vào miệng: “Con bé theo ta ra trận thì cần gì học mấy thứ đó.”
Sư phụ, người đúng là sư phụ của con.
Cố Nam nhìn Bạch Khởi với ánh mắt biết ơn.
Bạch Khởi nháy mắt với Cố Nam, như muốn nói rằng chuyện này không có gì to tát cả.
“Ông con dám nói, dù là ra trận nhưng vẫn là con gái, phải học những thứ đó. Nếu làm lỡ chuyện cưới xin sau này, ông có chịu trách nhiệm được không?”
Ngụy Lan lườm Bạch Khởi, ông lập tức im lặng.
Ôi trời, sư phụ à.
“Được rồi.” Ngụy Lan mạnh mẽ đập bàn: “Chuyện này quyết định rồi, từ ngày mai Họa Tiên và Tiểu Lục sẽ dạy Cố Nam. Chuyện này ông không được can thiệp.”
“Được.” Bạch Khởi cười khổ, ta cũng đâu có dám can thiệp.
Đêm đó trời lạnh, Cố Nam tắm xong, để mái tóc còn ướt ngồi trên bậc thềm ngoài nhà.
Cô ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ. Cô rất ít ra ngoài, ở thời đại này, việc cô thường làm nhất có lẽ là ngắm cây cổ thụ này hoặc luyện kiếm, học chữ dưới gốc cây.
Tóc ướt nên nước nhỏ giọt từ mái tóc, Cố Nam dùng khăn lau tóc mạnh hơn.
“Cô nương làm vậy không sợ bị cảm sao.”
Nghe có tiếng nói, Cố Nam nhìn qua thì thấy Họa Tiên đứng ở cửa tiểu viện.
“Họa Tiên?” Cố Nam mỉm cười: “Muộn rồi, sao ngươi còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được nên ra ngoài đi dạo.” Họa Tiên bước tới, chậm rãi ngồi gần Cố Nam dưới gốc cây.
“Vậy sao!”
Hai người ngồi dưới gốc cây, im lặng.
Họa Tiên đột nhiên nói: “Cô nương, bức tranh trước đây!”
“Cái này” Cố Nam ngỡ ngàng, lấy tấm lụa từ trong ngực ra, bức tranh Họa Tiên tặng trước khi xuất chinh giờ đã dính đầy máu.
“Đã bẩn rồi.”
Họa Tiên nhìn tấm lụa thì hơi ngây người: “Cô nương không vứt bỏ, Họa Tiên đã rất cảm kích rồi.”
Nhìn vết máu trên tấm lụa, cô chợt thẫn thờ.
“Chắc là bị thương nhiều lắm?”
“Sao có thể.” Cố Nam mím môi, mắt hơi cụp xuống: “Ta giỏi thế cơ mà.”
Họa Tiên bị Cố Nam chọc cười.
Cười một lúc lâu rồi dần dần ngừng lại.
Họa Tiên ôm gối ngẩng đầu nhìn trăng.
“Tại sao cô nương lại muốn ra trận thế?”
“À.” Cố Nam cũng quay đầu, ánh trăng đêm nay rất đẹp.
Trăng nửa che nửa hiện trong mây, dường như thấy rõ lại dường như không thấy.
“Ai biết được?”
Đến giờ, cô cũng không không hiểu rõ nữa.
Cô đang nghĩ gì?
Cuộc sống thời học sinh của cô không mấy chăm chỉ, lịch sử cũng học rất tệ.
Cô chỉ biết một điều, không lâu sau trận Trường Bình Bạch Khởi sẽ chết, nhưng khi nào bị Tần Vương ban kiếm, khi nào chết thì cô không nhớ rõ.
Cô muốn nhớ lại, muốn ngăn cản cái chết của Bạch Khởi.
Phủ Vũ An Quân này không ngờ đã trở thành nhà của cô.
Nhưng cô cũng nhận ra sự bất lực của mình.
Cô không thể thay đổi Bạch Khởi, thì dĩ nhiên cũng không thể thay đổi Tần Vương.
Cô có thể làm gì đây?
Cố Nam nắm chặt tay.
***
Bạch Khởi dậy từ sáng sớm thì nghe nói Tần Vương triệu kiến, Cố Nam cũng phải đi theo.
Theo lệnh Bạch Khởi, Cố Nam mặc áo giáp, bộ giáp cũ không còn sáng như lúc xuất chinh. Mất đi vẻ rực rỡ và trông có phần u ám.
Cố Nam buộc tóc theo kiểu nam, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ mệt mỏi không phù hợp với tuổi.
Cô chỉ mới trải qua một trận đánh nhưng đã bị chiến sự hành hạ đến mệt mỏi.
Hai người cưỡi ngựa đi trên con đường buổi sáng còn vắng người, nhìn thành Hàm Dương trông hơi lạnh lẽo.
Quân Tần trở về khác với tưởng tượng của Cố Nam.
Trong tưởng tượng của cô, quân đội thắng trận trở về sẽ được toàn dân đón tiếp, chào mừng. Quân đội trở về sẽ xếp hàng ngay ngắn, đi qua cổng thành rộng lớn để nhận ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Nhưng thực tế không phải vậy, ngày quân đội trở về rất yên tĩnh, đi thẳng vào doanh trại rồi giải tán. Có một kỳ nghỉ ngắn, nếu nhà ở Hàm Dương thì còn có thể về thăm nhà. Nếu nhà không ở Hàm Dương thì không có thời gian để về thăm.
“Lát nữa khi gặp Đại Vương, nhớ là không được nhiều lời, chỉ cần lắng nghe là được, có hiểu không?”
Bạch Khởi dặn dò Cố Nam. Thường ngày ông ít nói, chủ yếu là làm nhiều hơn nói, nhưng đối với Cố Nam, Bạch Khởi luôn giống như một ông già bình thường, lảm nhảm đủ điều.
“Trong cung khác với ở nhà, con không thể hành động theo ý mình, nhớ lấy, nói nhiều dễ sai. Nếu Hoàng thượng hỏi gì thì con chỉ cần trả lời có hoặc không. Những chuyện khác cứ để sư phụ nói.”
Nói xong, ông nhìn Cố Nam với chút buồn bã: “Học chút về đạo quan trường, tuy không liên quan đến binh pháp nhưng làm tướng làm thần thì không thể không biết.”
Có lẽ là điều đáng buồn nhất của một tướng quân là phải trải qua những mưu mô trong triều đình.
“Sư phụ…” Cố Nam im lặng suốt quãng đường, đột nhiên nói.
Bạch Khởi giơ tay lên, ngắt lời Cố Nam: “Những chuyện đó để sư phụ quyết định, con đừng nói thêm gì cả.”
Nói rồi, ông chỉ vào tường cung.
Trong cung, tai mắt ở khắp nơi.
Cố Nam cúi đầu, nhìn chằm chằm vào con đường lát đá, dường như không thấy điểm dừng: “Vâng.”
Lặng lẽ đáp một tiếng.
***
“Đại Vương.” Một nữ tỳ cúi người bên cạnh Tần Vương: “Vũ An Quân và đệ tử đã tới rồi.”
“À, Vũ An Quân đến rồi ư?” Tần Vương đặt văn thư xuống: “Ha ha, vào đi, Vũ An Quân đến gặp cô thì cần gì phải thông báo chứ.”
Cửa lớn mở ra, Bạch Khởi và Cố Nam giao nộp kiếm rồi bước qua cửa, đi vào điện.
Đây là một điện phụ, vừa bước vào Cố Nam đã thấy một nam nhân ngồi trong điện, mặc áo dài màu đen viền kim tuyến trông rất sang trọng.
Nhưng khí chất của nam nhân lại bình thường, giống như một nam nhân bình dị vậy.
Nếu không vì trang phục quý giá thì thật giống như một nam nhân trên đường.
“Bái kiến Đại Vương.” Bạch Khởi cúi chào.
Cố Nam đứng ngẩn ra bên cạnh, cô không quen cúi chào người khác trừ Bạch Khởi và Ngụy Lan.
Dù sao thì cô là người hiện đại, dù gặp cha mẹ cũng không cúi chào.
Bạch Khởi nhận ra bên cạnh không có động tĩnh thì nhíu mày nhìn Cố Nam, thấy cô đứng yên bèn thở dài.
Con bé này, đi đâu cũng không biết phép tắc.
Ông ho một tiếng.
Cố Nam mới tỉnh ngộ, vội vàng cúi đầu: “Bái kiến Đại Vương.”
Bạch Khởi đen mặt tiếp lời: “Đệ tử nhỏ của ta từ nhỏ đã lang thang, không ai dạy dỗ, lễ nghĩa không đủ, mong Đại Vương thứ lỗi.”
“Không sao.” Tần Vương phất tay, có lẽ vì tuổi già nên giọng nói có hơi trầm, nhưng rõ ràng tâm trạng ông ta lúc này rất tốt.
“Vũ An Quân dẫn quân Tần ta đại thắng Triệu quốc, công lao to lớn như vậy ta còn chưa kịp thưởng, chuyện nhỏ này đâu có đáng nhắc đến.”
“Hơn nữa, tuy chưa gặp đệ tử của Vũ An Quân, nhưng đã nghe thấy tên tuổi của nàng nhiều lần. “Điệp Luyến Hoa” và “Túy Ngọa Sa Trường Quân Mạc Tiếu” tuy không phải là văn chương đại nhã, nhưng cũng là những bài văn kỳ lạ. Ta đã muốn gặp từ lâu rồi.”
Tần Vương nheo mắt, ánh mắt rơi vào Cố Nam: “Quả đúng là thiếu niên anh tài.”
Ngừng một chút lại phất tay.
“Chỉ là muốn trò chuyện với Vũ An Quân, không cần khách sáo.”
Nói rồi, Tần Vương cho hạ nhân lui ra, trong điện chỉ còn lại ba người.
Ít nhất thì bề ngoài chỉ còn ba người họ.
“Ngồi đi.”
Một bên của đại điện đã sớm đặt sẵn hai chiếc đệm mềm, rõ ràng là để Cố Nam cũng được ngồi.
“Đa tạ Đại Vương.”
Quỳ ngồi xuống trong điện, Cố Nam cảm thấy áp lực, đại điện rộng rãi chỉ có ba người ngồi, dù chỉ cử động nhẹ cũng phát ra âm thanh rõ ràng.
Tần Vương mở lời trước.
“Nghe nói Vũ An Quân vừa về nhà hôm qua, không cho ta cơ hội chúc mừng.”
Nói là trò chuyện đơn giản nhưng Tần Vương vừa mở lời đã hỏi Bạch Khởi câu này. Giọng điệu tuy bình thản, nhưng cũng có vài phần trách móc.
Bạch Khởi cười: “Chinh chiến nhiều tháng không gặp nương tử con cái, lòng ra nhớ nhung nên làm lỡ việc quân thần, mong Hoàng thượng thứ lỗi.”
“Ha ha, không sao.” Tần Vương nhìn vẻ mặt Bạch Khởi cười: “Chuyện Vũ An Quân sợ vợ không phải là bí mật trong triều đình, về Hàm Dương nếu không về nhà trước thì lại khiến ta thấy không đúng.”
Mặt Bạch Khởi không vui, rõ ràng, dù lão luyện như ông cũng không biết trả lời chủ đề này thế nào.
Là tướng chỉ huy nghìn quân lại sợ vợ thì đúng là mất mặt.
Ông đỏ mặt: “Đại Vương nói đùa rồi.”
“Ha ha, thôi, không làm ngươi mất mặt trước đệ tử nữa. Vũ An Quân, ta hỏi ngươi một việc.”
Nụ cười trên mặt Tần Vương biến mất, nghiêm túc nhìn Bạch Khởi.
Trong điện, chỉ trong một giây đã không còn chút dấu vết của tiếng cười.
Bạch Khởi cúi đầu: “Xin Đại Vương cứ nói.”