Chương 2: Hai Kẻ Không Đáng Tin

Cao Thăng là Tân Huyện lệnh huyện Trấn Thủy, đã nhậm chức được bảy ngày nhưng vẫn chưa dám vào huyện nha, dẫn theo một đám nha dịch dựng mấy cái lều vải gần đấy để ở tạm.Những ngày này, Cao Thăng trừ ăn với uống ra, thì điều duy nhất hắn làm là quấn thảm ngồi trong gió thu trông mong nhìn chằm chằm vào đường lớn.Nam nhân mập mạp hơn hai trăm cân, ngồi bất động ở gần mép đường lớn, nhìn từ xa giống như một tảng đá.

Nếu không phải hắn thỉnh thoảng vẫn lầm bầm đôi câu như: “Làm sao vẫn chưa tới vậy, đã mấy ngày rồi?…” Thì có khi chim sẻ cũng sẽ làm tổ trên đầu hắn mất.Sư gia lão Tiền có khuôn mặt xấu xí mỏ chuột tai khỉ thật sự không thể nhìn nổi nữa, liền tiến đến bên cạnh Cao Thăng dò hỏi: “Đại nhân, hay là chúng ta đi vào trong? Cứ mãi thế này…””CMN!” Nước miếng của Cao Thăng phun đầy mặt lão Tiền: “Đã chết năm Huyện lệnh rồi, ngươi còn bảo lão tử đi vào, có phải ngươi muốn lão tử ta chết luôn phải không?”Lão Tiền xoa xoa tay nói: “Đai nhân giỏi hơn Cao Sùng Nhạc kia đâu chỉ một bậc, nói không chừng…””Nói không chừng chết còn thảm hại hơn!” Trong đôi mắt nhỏ của Cao Thăng tràn đầy tơ máu: “Vương Hổ Thần kia còn cao siêu hơn cả ta, cuối cùng thế nào hả? Giờ đến cả thi thể cũng không tìm được, ta đi vào để cống thêm đồ ăn cho con quỷ kia hả?”Cao Thăng đang mắng mỏ hăng say thì trên đường lớn xuất hiện một người tóc búi thấp có diện mạo trẻ trung bình thường, mặc trang phục màu đen, chân bước nhanh đạp lên “trảo địa hổ” (một loại dương xỉ), đang từ từ tiến tới.

Người nọ chắp tay với Cao Thăng nói: “Xin hỏi huyện nha Trấn Thủy đi đường nào?”Cao Thăng đang ngồi dưới đất, đập vào mắt hắn đầu tiên là Tử Kim Hồ Lô (hồ lô màu vàng tím) đang được đeo bên hông của thanh niên này, tiếp đến là dây chuyền có hình quan tài bằng gỗ dài ước chừng ba tấc đang đeo ở trước ngực hắn.Cao Thăng nhảy bật dậy, cầm lấy tay của thanh niên này nói: “Trời, huynh đệ ơi! Người cuối cùng cũng tới rồi.

Ta chính là Cao Thăng, Huyện lệnh của huyện Trấn Thủy, xin hỏi huynh đệ xưng hô như thế nào?”Thanh niên hiển nhiên chưa quen với sự nhiệt tình của đối phương, vội vội vàng vàng rút tay về: “Tại hạ là Tạ Bán Quỷ.””Nào, nào! Huynh đệ, chúng ta trước vào lều vải rồi nói sau.” Cao Thăng ân cần để Tạ Bán Quỷ vào lều vải, còn mình ở bên ngoài sai bảo thủ hạ đi bưng trà rót nước.Lão Tiền kéo góc áo của Cao Thăng thấp giọng nói: “Đại nhân, trong Tứ Đại Bí Nha (bốn nha môn kỳ bí) là Tiên nha, Linh nha, Vu nha, Quỷ nha thì Quỷ nha xếp hạng chót, thực tế kể từ khi Tiên Quan Thần bộ Thẩm Phất Y mất tích, danh vọng của Quỷ nha đã rớt xuống đáy cốc, nghe nói, gần đây đến cả chi tiêu hàng ngày cũng khó khăn?”Cao Thăng hí mắt nhỏ: “Ngươi muốn nói cái gì?”Lão Tiền trộm nhìn Tạ Bán Quỷ, thấy hắn không phát giác mới hạ thấp giọng nói: “Ta nghe nói, Quỷ nha bộ khoái dùng dây chuyền quan tài chứng minh thân phận, quan tài bằng ngọc là địa vị cao nhất, sau đó là vàng, bạc, đồng, thiết, người mới nhập môn thì mới đeo quan tài bằng gỗ, ngài cảm thấy người này đáng tin sao?”Cao Thăng vẻ mặt đau khổ nói: “Ta nào còn có biện pháp gì? Người của Tiên phủ chúng ta căn bản không thể tiếp cận được, dù cho lão gia tử ta ra tay cũng không gặp được.

Linh nha thì không hợp với lão gia tử ta, còn người Vu nha thì tâm còn đen hơn cả miệng, chuyện xảy ra ta không bị Quỷ ăn thì cũng bị bọn họ nuốt sạch trước.

Cho dù hắn không đáng tin, thì chúng ta cũng phải dùng thôi!””Vậy tại sao lại không dùng người đáng tin cậy hơn chút ít?” Giọng nói đột nhiên vang lên khiến hai người nhảy dựng, quay đầu nhìn thì thấy là một nữ hài tầm hai mươi tuổi.Nữ hài mặc dù xinh đẹp nhưng cũng không phải là mỹ nhân tuyệt sắc khiến người kinh diễm, thế nhưng, cỗ linh khí trên người nàng lại có thể làm cho người vừa thấy đã yêu thích.

Quan trọng nhất là trên vành tai nàng có đeo một đôi Tử Kim Phong Linh (chuông gió vàng tím).Cao Thăng dò hỏi: “Cô nương là người của Linh nha?”Nữ hài chắp tay kiểu giang hồ nói: “Linh nha bộ khoái Mai Tâm Nhi bái kiến Đại nhân.

Ta nghĩ Linh nha đáng tin hơn Quỷ nha chút ít đấy?””Linh nha không tệ, thế nhưng cô cũng không phải là người đáng tin.” Tạ Bán Quỷ cũng không biết đã đi ra từ lúc nào: “Linh nha bộ khoái dùng chuông gió làm ký hiệu.

Cấp bậc cao thấp dùng cạnh của chuông gió để phân biệt, thấp nhất là hình tam giác, trung là lục giác, cao nhất là cửu giác, mỗi loại lại chia ra ba cấp là vàng bạc đồng.

Cô mặc dù đeo Tử Kim Phong Linh nhưng là chuông gió hình tròn không có đến một giác (cạnh), điều này cho thấy, cô còn là một bộ khoái tập sự.”Mai Tâm Nhi bị nói đến đỏ bừng cả mặt: “Bộ khoái tập sự thì sao chứ? Cấp bậc của Linh nha so với Quỷ nha cao hơn, ta khẳng định ta lợi hại hơn bộ khoái cấp thấp này.”Tạ Bán Quỷ khoanh tay nói: “Cấp bậc cao tới đâu thì cô cũng là bộ khoái tập sự, ngươi chưa nghe câu Tập sự không có sư phụ theo tới, thì chết còn nhanh hơn heo sao?””Ai nói ta không có sư phụ? Sư phụ ta…!Sư phụ ta chẳng qua là có việc.

Hơn nữa, loại chuyện nhỏ này, ta tự có thể ứng phó, không cần sư phụ lão nhân gia ông ấy xuất mã!” Giọng Mai Tâm Nhi càng ngày càng nhỏ, ai cũng có thể nghe ra nàng cũng không chắc chắn.Lão Tiền suýt chút nữa đã bất tỉnh: “Hai người các ngươi, thế nào một người so với một người càng không đáng tin vậy.”Tạ Bán Quỷ một điểm cũng không nhận ra nói: “Ta dầu gì cũng là bộ khoái, ta mang cô đi thì sao?””Chỉ bằng ngươi, mộc quan bộ khoái (bộ khoái cấp bậc quan tài gỗ)? Ồ—-” Mai Tâm Nhi như phát hiện điều gì: “Mộc quan của ngươi có vẻ khác với người khác? Cái này làm bằng gỗ gì vậy?”Tạ Bán Quỷ hỏi ngược lại: “Cô đã từng nhìn qua dây chuyền của Mộc quan Quỷ nha?”Mai Tâm Nhi không chút phòng bị nói: “Ta gặp mấy người ở Linh nha, nói là vật lưu lại của mấy người đi bắt quỷ.

Những thứ kia đều là quan tài làm bằng gỗ lim có tơ vàng, nhìn đặc biệt đẹp mắt, quan tài này của ngươi đen thui, trông xấu chết đi được.””Của ta là Long Huyết Mộc!” Tạ Bán Quỷ khoe khoang nói: “Cô có biết Long Huyết Mộc không? Là một trong Thiên hạ Tứ Đại Kỳ Mộc (bốn loại gỗ thần bí), gặp lửa không bao giờ cháy, vàng không thể chặt đứt, đất thường không mọc, nước thường không lớn, không giống với gỗ thường.

Trong Quỷ nha, quan tài Long Huyết Mộc chỉ có một, ngươi nói ta có tư cách dẫn cô theo hay không?””Long Huyết Mộc? Hình như đã nghe ở đâu đó.” Mai Tâm Nhi nháy mắt nói: “Ta không tin, quan tài này của ngươi đặc biệt, trừ phi ngươi cho ta xem một chút.”Tạ Bán Quỷ hào phóng ném sợi dây chuyền quan tài qua: “Cầm lấy mà chơi, chơi chán thì trả lại cho ta.”Mai Tâm Nhi thử đốt quan tài qua lửa, rồi lại lấy đao chém, chơi đến quên trời quên đất, khiến cho Tạ Bán Quỷ nhìn đến cau mày.Long Huyết Mộc chỉ là đồ vật do Tạ Bán Quỷ thuận miệng bịa ra, nhưng hắn đối với quan tài bằng gỗ kỳ quái này có một loại cảm tình khó giải thích được.Nếu như không có quan tài này, thì linh hồn của hắn cũng sẽ không xuyên đến thế giới khác mang tên Đại Minh này, cũng không kế thừa thân thể cùng sứ mạng của Tạ Bán Quỷ.

Có lẽ, hắn cũng kế thừa cả số mệnh của Tạ Bán Quỷ nữa.Thế giới Đại Minh này, đi trước thời nhà Minh của Hoa Hạ năm trăm năm, đã kéo dài hơn hai trăm năm.

Bởi vì linh khí vô cùng dồi dào nên cực kỳ thích hợp tu luyên, cho nên cổ võ cùng đạo thuật của Đại Minh đã phát triển đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.

Nhưng linh khí dồi dào cũng dễ sinh ra tà vật.

Đại Minh ngoại trừ Cẩm Y Vệ, Đông Tây Hán, thì còn thiết lập Tứ Đại Bí Nha gồm Tiên Linh Vu Quỷ chuyên xử lý chuyện tình linh dị kỳ bí.Phụ thân Tạ Bán Quỷ là Tạ Vô Tà, kim quan bộ khoái (quan tài vàng) của Quỷ nha.

Tạ Vô Tà đã chết khi làm nhiệm vụ lúc Tạ Bán Quỷ mới ba tuổi.

Tạ Bán Quỷ được hai bộ khoái có thâm niên nuôi lớn, về sau thuận lý thành chương tiến vào chỗ trống ở Quỷ nha.

Chỉ là hai vị sư phụ của Tạ Bán Quỷ không biết rằng đồ đệ mà bọn họ cực kỳ đắc ý đã không phải là Tạ Bán Quỷ ban đầu kể từ lúc mười lăm tuổi.”Này!” Giọng nói miễn cưỡng của Mai Tâm Nhi cắt đứt hồi tưởng của Tạ Bán Quỷ: “Quan tài trả lại cho ngươi, ta thừa nhận quan tài này rất đặc biệt, ta tạm thời liền nghe theo lời của ngươi.

Thế nhưng, nếu như ta phát hiện ngươi không bằng ta, thì ngươi phải nghe theo ta.

Công phá án lần này cũng phải nhường cho ta.””Không thành vấn đề!” Tạ Bán Quỷ một lời liền đồng ý.Lão Tiền nghe thân phận Tạ Bán Quỷ cũng không bình thường mới nhẹ nhàng thở ra.

Cao Thăng mặt mày hớn hở dẫn hai người vào trong lều vải: “Hai vị mời vào, mời vào…!ta lớn tuổi hơn hai vị.

Chúng ta cũng đừng gọi nhau là đại nhân, tại hạ nữa, nghe quá xa lạ.

Nếu không hai người cứ gọi ta là Cao Bản Tử, ta mạo muội gọi các người là lão đệ, lão muội.

Được không?”Cao Thăng từ trước đến nay đều là dáng vẻ thân thiện.

Mai Tâm Nhi cũng không coi mình là người ngoài: “Cao Bàn Tử, ta thấy tu vi của ngươi cũng không yếu, cũng sắp đạt Tiên Thiên đúng không? Làm sao lại sợ đến mức nha môn cũng không dám vào?”Cao Thăng nghe xong suýt chút nữa thì bật khóc..