Dù vậy, Thương Tiêu vẫn không ngừng thúc ngựa, cả canh giờ trôi qua, hắn vẫn y như vậy, im lặng, điên cuồng thúc ngựa lao đi.
A Mộng ngồi phía sau, hiện tại nàng quan tâm nhất chính là vết thương trên tay trái của hắn, dù biết Thương Tiêu nội lực thâm hậu, đã tự mình phong bế huyệt đạo, máu nơi vết thương cũng không còn chảy nữa, những vết tím đen trên cánh tay đã không lan rộng thêm, nhưng nàng căn bản không thể nào dằng xuống lo lắng.
“Sư phụ, chúng ta đã đi khá xa rồi, hay là dừng lại để ta băng bó vết thương cho người “.
A Mộng cân nhắc một lúc, lời nói có chút khẩn thiết, cứ như thể sợ rằng hắn sẽ không nghe lời nàng.
“Charrr”.
Quả đúng như A Mộng dự đoán, Thương Tiêu chỉ im lặng, một roi lại một roi quất vào mông ngựa, ngựa tiếp tục phóng nhanh trên con đường mờ ảo, mặc nàng có nói thêm gì cũng không thể khiến hắn dừng cương ngựa.
“Sư phụ”.
A Mộng đưa tay ra trước, vô tình chạm vào ngực áo Thương Tiêu, ở đó vừa ướt vừa lạnh, đến lúc này nàng mới chú ý, hắn ngồi phía trước chắn hết gió sương cho nàng nên nữa người trước đã ướt đẫm.
Càng khuya, gió càng thổi lớn, không tính đến sương đêm, chỉ riêng gió núi thôi đã lạnh buốt xương tủy.
“Sư phụ, dừng, dừng lại”.
A Mộng hốt hoảng ôm lấy người Thương Tiêu, nước mắt nàng cũng bắt đầu ứa ra.
“Rầm”.
Thương Tiêu cả người như tản đá, từ trên lưng ngựa rơi xuống, gương mặt hắn tái xanh, môi khô lạnh ngắt, nhìn qua chẳng còn một chút sinh cơ.
“Sư phụ, sư phụ, người làm sao”
A Mộng từ trên lưng ngựa lao xuống, ôm lấy đầu Thương Tiêu, tay nàng chạm lên mặt hắn, không khác gì đặt trên một khối băng.
Trong tình cảnh này, A Mộng không biết làm sao, nàng tự cởi bớt một phần áo khô ráo của mình quàng lên cho hắn, đồng thời, hai tay nàng vừa xoa vào nhau vừa thổi thổi, cố tìm một chút ấm áp để sưởi ấm cho gương mặt hắn.
“Ta không sao, mi qua đó, buộc đá vào lưng ngựa, thả cho nó đi.. “
Rất lâu sau, Thương Tiêu mới tỉnh lại, vừa nói được liền căn dặn nàng. Xong việc mới để nàng dìu mình lánh vào trong rừng.
“Yên tâm đi, tuy loại độc tố này khá mạnh, bất quá sư phụ của mi không phải hạng vừa đâu, làm sao chết dễ như vậy được chứ”.
Đi được một đoạn, Thương Tiêu lúc này mới nói mấy câu an ủi A Mộng, dù hắn biết mấy lời này không có mấy phần tác dụng nhưng hiện tại hắn chỉ nghĩ được có bấy nhiêu thôi.
“Sư phụ, ta liêm lụy người rồi, ta vô dụng”.
A Mộng tự trách, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy hối hận vì quyết định của mình khi chọn đến Chu gia.
“Ngốc quá, ban nãy ta chỉ nói như vậy cho mi bình tĩnh thôi, dù gì mi cũng là lần đầu tiên đối diện với chuyện chém chém giết giết bi thảm như thế này, khó trách mi…mặt khác,mi còn đứng vững đến bây giờ đã giỏi lắm rồi “.
Thương Tiêu ngừng một chút lấy hơi lại nói tiếp.
“Đừng có suy nghĩ ngốc nghếch nữa, chỉ cần ta còn sống, ta cho phép mi thoả thích liên lụy ta, dù mi làm bất cứ chuyện gì, sư phụ đều bao che cho mi, không bao giờ trách mi”.
Thương Tiêu hơi ngẩn đầu, thật muốn lau nước mắt cho nàng vào lúc này, chỉ là đêm tối quá, mà hơi sức của hắn hiện tại chỉ đủ dùng để gồng gánh thân thể nên đành thôi.
“Sư phụ yên tâm, A Mộng biết rồi, A Mộng cũng sẽ bảo vệ người, chỉ cần người bình an, A Mộng.. “.
Nàng nói được nữa câu thì cắn chặt môi, tránh nước mắt ứa ra. Nữa câu còn lại, nàng chỉ nói cho chính mình nghe” chỉ cần người bình an, A Mộng chết cũng nguyện lòng “.
Từ rất lâu rồi, có một cái tiểu cô nương, nhận một người chỉ lớn hơn có vài tuổi làm sư phụ, dù nắng hay mưa đều lẽo đẽo theo hắn, dù vui hay buồn đều kể lể với hắn, khi không bắt nạt được ai thì về bắt nạt hắn, nhưng lúc nào hắn cũng bao che cho nàng,,,nàng quen rồi, quen có hắn bên cạnh, từ ánh mắt cho đến hơi thở của hắn đã quá đổi thân thuộc, nàng làm sao có thể để hắn rời xa, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đó vẫn là điều không thể.
Đêm dài lê thê, hai người không đi nhanh được vì sườn núi vừa dốc, vừa gồ ghề, lại còn trơn trượt vì ướt mưa sương.
Một quảng thời gian nữa tiếp tục trôi qua.
“Sư phụ, người ta muốn có sư muội”.
“Một mình mi đã khiến ta đủ phiền rồi, sư muội? Không khả năng”.
“Người ta không biết đâu, sư phụ?”.
“Được rồi, được rồi, thế mi tự đi kiếm đi”.
“Người ta biết kiếm ở đâu cơ chứ, sư phụ”.
“Mi có thể để yên cho ta đọc sách không? Mi muốn có sư muội chứ đâu phải ta, muốn thì tự đi kiếm”.
“Làm sao người ta kiếm được cơ chứ, à đúng rồi, hay sư phụ cùng người ta tạo ra một sư muội, người thấy sao?”.
“Tạo..ta tạo thế nào?”
Thương Tiêu suy nghĩ thêm chút quát.
“Tạo cái đầu mi ấy, mau cút ra ngoài cho ta đọc sách”.
“Sư phụ”.
“Cút”.
“….”
A Mộng lủi thủi đẩy cửa thư phòng đi ra, Thương Tiêu vừa thở phào được một hơi lại thấy nàng ngoái đầu vào.
“Sư phụ, phu thê và sư đồ khác nhau chổ nào?”.
“Còn chưa cút”.
“Người trả lời xong ta liền cút”.
“Phu thê có tình cảm phu thê, sư đồ có tình cảm sư đồ, tình cảm phu thê khác tình cảm sư đồ”.
“Thế hóa ra con chó không giống con mèo vì con mèo không giống con chó sao?”
“Mi lý luận kiểu gì vậy hả”.
“Do sư phụ giải thích mập mờ mà”.
“Thì nói chung phu thê họ ở gần nhau sẽ có cảm giác đặc biệt, loại cảm giác đó sư đồ sẽ không có”.
“Vậy sư đồ cũng có thì sao?”.
“Cái này, mi chớ có xàm ngôn, còn không cút”.
“A, sư phụ, người ta cút liền”.
Thương Tiêu ở dưới bàn lấy ra một cây roi mây, A Mộng trông qua liền chạy mất dạng. Cái cây roi này nàng đương nhiên rất thân quen, nó là chí bảo của Thương Tiêu dùng đánh mông nàng mỗi lần nàng lười luyện công đây mà.
Đương lúc A Mộng nhớ về những ngày tháng vui vẻ thì nghe Thương Tiêu hỏi:
“Đang suy nghĩ chuyện gì đó?
“Tự nhiên nhớ lại một số chuyện vui vẻ trước kia thôi”.
A Mộng tiếp tục dìu Thương Tiêu bước đi trong đêm tối, dường như tâm trạng của nàng đã đỡ hơn lúc trước rất nhiều.
“Chúng ta tới đằng kia nghỉ ngơi một chút đi”.
Thương Tiêu nhìn trời, xem chừng đã quá nữa đêm, liền chỉ tay đến một tản đá lớn, nơi đó có một cạnh đá nhô ra như mái hiên, tạm thời cũng có thể che được mưa sương vào lúc này.
“Sư phụ, để ta dìu người”.
A Mộng đỡ lấy cánh tay Thương Tiêu, từng bước từng bước tiến đến chỗ mõm đá đó.
Phải mất một lúc hai người mới đến nơi, vừa ngồi xuống, Thương Tiêu tức thì tọa thiền vận công ép chất độc ra khỏi cơ thể. Quá trình này diễn ra rất lâu, đồng thời đau đớn cũng biểu hiện rất rõ trên gương mặt hắn.
A Mộng ngồi bên cạnh hộ pháp, nhìn gương mặt hắn lúc xanh lúc vàng, trán nhễ nhãi mồ hôi, từng sợ gân cơ trên gương mặt hắn co rút lại, nàng thừa biết hắn đang cắn răng chịu đựng sự thống khổ nhưng không cách gì giúp được, trong lòng vô cùng áy náy.
Nhìn quanh, nơi đây là sườn núi, đá lớn, màu trắng, tròn to, lỗm chỗm nhô lên khỏi mặt đất rất nhiều, nếu ở thật cao nhìn xuống nơi đây, thật sự trông giống nấm mọc sau mưa.
“Phanh”.
Thương Tiêu vung một chưởng đánh ra, một tia máu từ cánh tay hắn bắn ra xa mấy trượng, xem gương mặt hắn đã phần nào hồng hào trở lại.
“Sư phụ”.
“Ta không sao rồi?”
“Là lỗi của ta”.
“Biết là tốt, mi chỉ toàn gây phiền toái cho ta thôi”.
“Sư phụ”.
“Được rồi, được rồi, đừng có mếu méo khóc lóc nha”.
“Đến lúc nào rồi người còn đùa được, sư phụ”.
“Ta sao lại không được đùa”.
“A”.
Thương Tiêu đưa tay lên bóp mũi nàng, giữ chặt không cho nàng gỡ tay mình ra.
“Sư phụ, sư phụ, mau bỏ ra, ngợp chết a”.
“Mi không biết mở miệng ra thở hay sao?”.
“Nhưng mà….”.
“Nhưng nhị gì chứ? Không thở được bằng mũi thì thở bằng miệng, miễn là còn thở được, không việc gì phải cuống lên cả, mi hiểu không?”
Thương Tiêu buông mũi nàng ra, mệt mỏi vươn vai một cái.
“Sư phụ từ lúc nào bày đặt cao thâm như vậy chứ”.
A Mộng khinh thường nhìn hắn, rõ đến lúc này còn làm ra bộ dáng mọi thứ đều ổn cả. Mặt khác, dường như chẳng muốn cho nàng nói lời xin lỗi, dù chuyện này thực sự nàng đã làm sai.
Rất lâu sau, khi vầng trăng mờ mờ đã nghiêng về một góc, A Mộng mới tiến sát đến bên cạnh Thương Tiêu, ngồi dựa vào vai hắn, thầm thì nói.
“Sư phụ, tự nhiên ta nhớ nhà rồi”.
“Mới ra ngoài có mấy ngày đã nhớ nhà là sao?”
“Không biết nữa, tự nhiên muốn về nhà”
“Có gia đình để về thật tốt”.
Thương Tiêu lời nói có chút hoài niệm, ánh mắt nhìn về xa xăm nơi chân trời, thật sự hắn cũng muốn được quay về những ngày con phụ mẫu, được phụ mẫu nuông chiều, dù rằng cuộc sống có khó khăn, có khổ sở đến thế nào đi nữa, đó vẫn là những mãnh kỷ niệm đẹp nhất trong lòng hắn.
“Sư phụ, sau khi quay về, nhất định ta sẽ xin lỗi Thản Chi muội muội, trước đây ta thường hiếp đáp muội ấy. Còn nữa, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với Phệ Nguyệt tỷ, tỷ ấy rất tốt với ta”.
A Mộng mắt cay xòa, trong đầu không cách nào xóa bỏ được cảnh tượng những người dân bản hiền lành kia bị chém giết, thật sự đó là ác mộng đối với nàng.
“Cốc!”.
“A, Sư phụ, người làm gì vậy?”.
Bị Thương Tiêu cốc đầu một cái rõ đau, nàng như bừng tỉnh khỏi mộng mị đau thương, ôm đầu tự xoa.
“Mi hối hận nhiều như thế, sao không có phần ta, rõ là ta bị thiệt thòi nhất mà”.
“Người thiệt thòi?”
“Đúng rồi, ta thiệt thòi nhất, có một cái nữ đồ đệ chẳng ra sao, khổ thân lắm luôn”.
“Sư phụ, vậy sư phụ muốn người ta đền gì?”
A Mộng bỗng dưng chuyển giọng, gương mặt cũng đỡ đi mất phần ủ dột.
“Đền sao? Cũng được, có thứ gì đáng giá nhất thì đem ra đây”.
Thương Tiêu nhếch mép cười trêu nàng, ngụ ý nói rõ trên người nàng chẳng có thứ gì đáng giá cả.
“Sư phụ, người muốn lấy luôn bây giờ sao? “.
A Mộng tủm tỉm nhìn hắn, càng không quên dùng ánh mắt ngây thơ như thường lệ làm hắn giật mình.
“..”
Thương Tiêu nhìn bên trái, nhìn sang bên phải, rồi chuyển hướng trên dưới người nàng, hắn không tin nàng mang theo thứ gì đó quý giá bên mình. Dù thật sự có, hắn chỉ cần không thừa nhận giá trị thứ đó là được. Nghĩ vậy, Thương Tiêu đáp:
“Đúng vậy, lấy luôn bây giờ “.
“Sư phụ, nữ nhân nào cũng có một thứ quý giá để giành cho phu quân, người lẽ nào muốn.. “.
A Mộng mộng má đỏ hây hây, thèn thẹn nhìn hắn, cũng không biết là nàng đang giả vờ hay thật sự nữa.
“Ta.. “.
Thương Tiêu định nói nhưng lời còn chưa ra thì nghẹn lại. Thứ quý giá mà nữ nhân giành cho phu quân chẳng phải là trinh tiết sao? Thương Tiêu trong đầu nghĩ đến liền phát hoảng, đây rõ ràng là chuyện bậy bạ.
“Xàm ngôn, có tin ta đánh nát mông không?”.
Thương Tiêu với tay ra, toan chụp lấy vai nàng nhưng nàng có đề phòng trước, nên đã nhanh chân lùi một bước về phía sau.
“Sư phụ, người nghĩ đi đâu đó, ý người ta là thứ này mà “.
A Mộng từ trong áo lấy ra một cặp ngọc bội hình uyên ương, đặt nó trong lòng bàn tay rồi xòe ra cho hắn xem.
Thương Tiêu nhìn chăm chăm vào hai miếng ngọc bội màu xanh giữa lòng bàn tay nàng, dưới ánh trăng còn tán xạ một ít lục sắc quang mang, dễ dàng nhân ra đây đích thị là bảo vật. Hắn rất kinh ngạc vì trước đến nay chưa từng thấy nàng mang theo thứ này bên mình.
“Cái đó, sao từ trước đến nay không thấy mi có?”
“sư phụ, người cũng nhận ra thứ này quý giá đúng không? Nó là phụ thân cho ta đó, phụ thân nói ta đưa một cái phu quân tương lai, còn một cái thì để lại, có thể xem như vật định tình”.
Nhìn A Mộng đắc ý, trán Thương Tiêu vã hết mồ hôi trán, tự lòng hắn cũng thấy xấu hổ vì nghĩ bậy bạ, đương lúc hắn định từ chối nhận cái thứ gọi là vật định tình kia của nàng, liền bị nàng xoắn lại sát bên.
“Sư phụ, lúc nãy người nói người ta xàm ngôn, ý người nghĩ đến ta sẽ đền gì cho người? “
“Không có gì? “
“Thế sư sư phụ thích thứ này, hay thứ xàm ngôn mà người vừa nghĩ đến? “
“Ta đánh chết mi”.
Thương Tiêu lại muốn cốc đầu nàng.
“A, sư phụ vì sao nổi giận”.
A Mộng tránh thoát, lại giả vờ ngây thơ với đôi mắt long lanh nhìn hắn.
“Hừ, mi dám trêu chọc ta, đợi tay ta hết đau, nhất định đánh nát mông mi”.
Thương Tiêu nhăn nhó nhìn tay mình, đương nhiên chỉ giả vờ đau.
“Được rồi, ta cho sư phụ đánh một cái, nhưng sư phụ cốc đầu ta, lỡ ta bị ngốc, người phải nuôi ta suốt đời nha”.
A Mộng lại ngồi sáp lại cạnh bên hắn, đầu nghiên qua, mắt nhắm lại chờ hắn gõ.
Rất lâu sau, Thương Tiêu cũng không nhịn cười được vì bộ dạng chờ bị đánh của nàng.
“Thôi đừng đùa nữa, cũng sắp sáng rồi, mi ngủ chút đi”.
Nhìn vầng trăng mờ mờ trong mưa sương, Thương Tiêu kéo A Mộng ôm vào trong ngực, che chắn cho nàng lạnh lẽo của buổi đêm. Hắn biết nàng đang cố tỏ ra vui vẻ, làm như thể không có chuyện gì để hắn khỏi bận tâm lo lắng cho nàng, thực chất thảm cảnh mà nàng chứng kiến hôm nay, đâu thể nói quên là quên được.
Vuốt ve mái tóc A Mộng, Thương Tiêu trong lòng nổi lên sát ý, trong màn đêm tỉnh mịch, mắt hắn ánh lên hung lệ hướng về Chu gia.
“Ai làm tổn thương nàng, tốt nhất không nên sống”
“Sư phụ, ta không ngủ được “.
A Mộng dụi dụi mặt vào l-ng ngực Thương Tiêu, đoạn vòng tay ôm cổ hắn, ngước nhìn gương mặt hắn nữa ẩn nữa hiện dưới ánh trăng.
“Mau ngủ đi, chúng ta còn một chặng đường dài, chỉ cần đến được thành thị lớn sẽ an toàn hơn rất nhiều “.
Thương Tiêu lại đưa tay lên, ôm đầu nàng ghim vào l-ng ngực mình.
A Mộng cảm nhận rất chân thật ấm ám từ l-ng ngực hắn nhưng nàng vẫn không tài nào ngủ được.
“Sư phụ, người kể chuyện cho ta nghe đi”.
Giọng A Mộng đầy mong chờ.
Gió núi mang theo lạnh lẽo, thi thoảng tạt ngang qua, vòng tay A Mộng lại siết chặt hơn, cứ như sợ gió cuốn mất Thương Tiêu.
“Mi muốn nghe chuyện gì? “
Thương Tiêu cũng không ép nàng ngủ nữa, bàn tay phải khẽ lại vuốt ve mái tóc nàng.
“Sư phụ kể đi, chuyện gì cũng được “.
A Mộng phấn khích nở một nụ cười, đầy mong chờ về câu chuyện sắp được nghe.
Thương Tiêu kể:
“Năm đó, có một con cò lớn lớn nuôi một con cò bé bé, rồi một ngày kìa, con cò lớn lớn thành con cò già già, còn con cò bé bé lại thành con cò lớn lớn, thế là con cò già già không còn sức nuôi con cò lớn lớn nữa, thay vào đó, con cò bé bé năm nào đã thành con cò lớn lớn, nay con cò lớn lớn quyết định nuôi con cò già già, hai con cò thương yêu nhau đến hết đời, sống thật hạnh phúc bên nhau, hết”.
“A, sư phụ đáng ghét, người ta đâu phải nữ hài tử “
A mộng giận dỗi ngồi dậy, tay vòng xuống eo hắn véo một cái mạnh, nghe hắn thét lên “Ây da” thật lớn, nàng mới hả giận.
“Này, ta làm ơn mắc oán sao, kể chuyện cho mi nghe còn bị hành hạ? “
Thương Tiêu mặt mày ủy khuất nhìn nàng.
“Ai biểu sư phụ trêu người ta, người ta lớn rồi chứ bộ, xem người còn dám kể chuyện như thế nữa không? “.
“Mi lớn rồi? Có chỗ nào lớn?”
Thương Tiêu khinh thường nhìn nàng, hoàn toàn phủ nhận nàng đã lớn rồi.
“Ý sư phụ là người ta trong lòng người vẫn nhỏ nhắn, xinh xắn, dễ thương như năm nào đúng không, thế ta mãi mãi không lớn nữa? “
A Mộng được thế không tranh cãi bản thân đã lớn nữa, mà ngược lại tự tâng bốc bản thân một phen, Thương Tiêu xem chừng tám phần nể phục nàng rồi, không nói nên lời nữa.
Hai người ngồi tựa vào nhau, thoáng cái đêm dài đã qua, hừng đông rọi sáng một mãng ở đường chân trời, từng dãy mây cuồn cuộn với đủ sắc màu, nhẹ nhàng trôi.
“Sư phụ, người tính tiếp theo phải làm thế nào? “
“Chúng ta đến thẳng Tây Thành”.
“Nhưng, làm vậy có nguy hiểm quá không, vả lại tay sư phụ “.
“Yêu tâm, ta không sao đâu”.
“Sư phụ..”.
Nhìn Thương Tiêu vươn mình đứng dậy, A Mộng trong lòng chợt nãy sinh sợ hãi, nàng vội vã vươn người lên, ôm lấy lưng eo hắn.
“Sư phụ, người đừng thay đổi nha, A Mộng sẽ luôn ở bên cạnh người “.
“Ta làm sao lại thay đổi”.
Thương Tiêu ngoái đầu ra sau nhìn nàng.
“…”
A Mộng không nói, chỉ ôm Thương Tiêu chặt hơn, trong đầu vẫn không quên được ánh mắt ngập tràn sát khí của hắn khi cùng bọn sát thủ kia tranh đấu.
“Ý mi nói chuyện chiều qua”.
Thương Tiêu sau một lúc nghĩ ngợi, hắn dường như cũng nhớ đến cảnh tượng đó, lúc giao đấu cùng đám sát thủ hung ác đó, hắn quả thật đã quá kích động.
“A Mộng, nếu một ngày nào đó, ta thật sự phạm sai lầm, mi sẽ làm gì?”
“Sư phụ có làm sai chuyện gì, A Mộng vẫn sẽ luôn bên cạnh người, mặc kệ tất cả”.
A Mộng đưa ngón út lên, ý bảo hắn ngoéo tay nhưng Thương Tiêu lại lớn tiếng cười:”Ai vừa bảo đã lớn rồi? Lớn rồi mà còn chơi trò ngoéo tay sao?”.
“Kệ người ta, sư phụ có ngoéo tay không?”.
“Có, có, tất nhiên có”.