Chương 2

“Sư phụ, lần này do ta lỡ tay a”.

“A Mộng, lần này mông mi sẽ nở hoa”

“A, sư phụ, đồ nhi biết lỗi rồi, sư phụ ngủ ngon, đồ nhi về phòng tự quay mặt vào tường”.

“Đứng lại đó cho ta”.

“Sư phụ, người ta biết lỗi rồi mà”.

Thương Tiêu tức giận, tung cửa sổ bay ra, ý định rõ ràng muốn đánh cho A Mộng thêm một trận nữa. Nhưng A Mộng xưa nay chưa từng đứng im chịu trận bao giờ, thấy sư phụ bay ra, nàng cũng tức khắc vận dụng cước bộ, phi thân bay đi.

“A Mộng, đứng lại cho ta?”.

“Sư phụ, người không giận, ta đương nhiên đứng lại”.

“Ba cái bình cổ của ta, không giận được sao?”.

“Hay thế này nha sư phụ, người về phòng ngủ một giấc, sớm mai hãy giận tiếp, được không?”.

“Giận cũng có thể dời lại được sao, hừ”.

“Đương nhiên là được, không tin sư phụ thử xem”.

“A Mộng, mi còn dám xàm ngôn, mau đứng lại cho ta?”

Dưới ánh trăng, hai thân ảnh bám đuổi nhau, vòng qua các dãy hành lang, lướt qua hoa viện, trà viện, cả hai đều sử dụng cùng một loại cước bộ, chỉ khác là nội lực người sau hơn hẳn người trước nên khoảng cách dần bị rút ngắn.

“A Mộng, mi đừng hòng chạy thoát”.

“A, sư phụ, tuy người ta là đệ tử của người, nhưng nói sao thì cũng là một nữ nhân xinh đẹp, người nỡ lòng đối xử với người ta như vậy sao?”.

“Ngươi có là tiên nữ thì tối nay mông cũng nở hoa”.

“Sư phụ, người thật thô lỗ”.

A Mộng tức giận quát lên.

Thương Tiêu chẳng thèm bận tâm đến lời nàng, hắn vận dụng thêm lực đạo vào cước bộ, trong tích tắc nghe cái “bộp”, một bàn tay rắn chắc như gọng kềm khóa chặt vai trái nàng.

“A Mộng, mi chạy tiếp cho sư phụ đây xem nào?”.

Mắt Thương Tiêu rực lửa, tay trái khóa chặt vai nàng, tay phải đưa ra trước mặt nàng, ý nói cho nàng biết, bàn tay này sẽ đánh nát mông nàng.

Giữa lúc này, A Mộng đột nhiên xoay người ra sau, cười cười, Thương Tiêu cảm thấy kỳ dị.

“Sư phụ, nữa đêm mà người đánh mông ta thêm lần nữa, ta có thai á”.

Thương Tiêu đang đắc ý, chuẩn bị dạy dỗ nữ đệ tử của mình, nghe xong liền sựng cả người, mặt mày xanh lét.

A Mộng biết sư phụ Thương Tiêu cùng sư tổ quanh năm ở trên núi tu tâm học đạo, tuy không phải đạo sĩ nhưng chuyện nữ nhi thường tình vẫn là điều cấm kỵ, nàng được thế liền lấn lướt.

“Sư phụ, người quanh năm ở trên núi cùng với đống kinh thư, võ kỹ, nên không biết chuyện này cũng phải, ta không trách sư phụ đâu”.

Thương Tiêu nghe A Mộng nói, sắc mặt càng thêm khó coi, hắn đối với loại sự tình này thực lòng không có mấy kiến thức, càng không mấy để tâm, nay chẳng biết làm sao mà ứng phó.

“Ôi, sư phụ, người ta chóng mặt quá”.

A Mộng nắm được yếu điểm chết người của sư phụ, nàng cố nhiên giả vờ chóng mặt, ngã vào lòng hắn. Chỉ là Thương Tiêu trong lòng còn hốt hoảng, đoạn lùi về sau mấy bước, khiến cho nàng té cái “Oạch” trên nền đất.

“Sư phụ, sao người không đỡ ta”.

Ánh mắt A Mộng rươm rướm nhìn Thương Tiêu, càng khiến cho hắn thêm phần bối rối.

“Tại sao ta phải đỡ mi, hừ”.

Thương Tiêu cố tỏ ra điềm tĩnh, định xoay người bước đi, cư nhiên muốn trốn tránh chuyện này.

“A, sư phụ, người không đỡ ta, lỡ động đến thai nhi thì sao”.

A Mộng vọt đến, nắm tà áo hắn, ôm chân hắn, dụi dụi đầu vào đùi hắn, chẳng ai có thể thấy, nét mặt nàng lúc này, cực kỳ gian xảo.

“Hả, mi nói sao”.

“Sư phụ, ta có lẽ mang cốt nhục của người rồi”.

Thương Tiêu như bị sét đánh, một luồng điện chạy qua cột sống, xuyên suốt đại não, tóc tai như muốn dựng đựng dậy.

“Cái gì, làm sao có thể, ta chỉ đánh mông mi một lần, chẳng phải mi nói…”.

“Sư phụ, ta không biết, ta bắt đền người, người mà đi, ta liền hô lên…”

A Mộng nắm chặt hơn tà áo sư phụ, vừa lay vừa nói.

“Mi….”.

Thương Tiêu nhìn quanh một lượt, mồ hôi như suối tuôn ra, giải quyết, hắn phải tìm cách giải quyết a, nhưng làm sao bây giờ?

Ngay lúc Thương Tiêu bối rối tột cùng thì ở đằng xa có tiếng bước chân hướng về đây, rất nhanh hiện ra một hình dung thiếu nữ, siêm y trắng toát, trang điểm khá đậm, nhưng nhìn chung cũng xinh đẹp, lại còn tỏ ra là nữ nhân đoan chính nữa. Người này không phải ma cũng không xa lạ với Thương Tiêu và A Mộng, chính là muội muội cùng cha khác mẹ của A Mộng, tên Thản Chi.

“Thương Tiêu sư phụ, hai người đây là?”.

Thản Chi mắt thấy A Mộng ôm chân, níu áo Thương Tiêu giữa đêm đen thế này, tỏ ra vô cùng kinh hãi hỏi.

“Hai sư đồ bọn tỷ đi ngắm sao, xem thiên tượng, đoán vận mệnh thiên hạ, cứu vớt chúng sinh, làm sao nào?”.

Trong khi Thương Tiêu còn chưa kịp ứng đáp, A Mộng đã đứng dậy, ôm cánh tay hắn, nói một tràng dài, toàn chuyện cao cao tại thượng.

“Thương Tiêu sư phụ, là thật sao?”.

Thản Chi hướng về Thương Tiêu hỏi.

“Thế nào, lời của tỷ tỷ mà muội nghe không lọt tai à, còn phải hỏi lại sư phụ của tỷ?”.

A Mộng lại nhanh chóng thay Thương Tiêu trả lời, cư nhiên không cho hắn nói chuyện với Thản Chi. Nàng thừa biết, muội muội của nàng, đối với sư phụ của nàng, cả một bầu trời đen tối.

“A Mộng tỷ đừng giận, muội cũng chỉ là quan tâm đến Thương Tiêu sư phụ thôi, trông sắc mặt Thương Tiêu sư phụ có phần không ổn.”.

Thản Chi tỏ vẻ quan tâm đến Thương Tiêu, trong mắt chứa đầy ân cần, chu đáo.

“Đúng, đúng rồi, Thản Chi nói đúng, ta cảm thấy có chút không khỏe, hai tỷ muội các ngươi trò chuyện đi?”.

Thương Tiêu đang không biết viện lý do gì để rời khỏi đây, may mắn có Thản Chi hỏi han, hắn thừa thế, giả bệnh lẫn đi ngay tức thì.

“Sư phụ!”.

A Mộng gọi theo nhưng Thương Tiêu cũng vờ không nghe, một mạch phóng người đi, đi qua hai ngã rẽ, hắn phi thân lên lầu hai của tàng thư viện, mở cửa sổ chui vào, đây là kho sách của nhà A Mộng.

Bên kia, hai tỷ muội A Mộng và Thản Chi đứng đối diện nhau, hai người lườm qua liếc lại, ngó xiên lại sọc xéo nhau một hồi, cuối cùng cả hai đều mệt, chẳng thèm chào nhau, cứ thế phất tay áo rời đi, hai người hai ngã.

A Mộng đi được một lúc, trong lòng liền thấy dị kỳ, nàng thắc mắc không biết Thản Chi đi đâu giờ này, vậy là quay người bám theo. Lanh quanh một hồi, Thản Chi đến phòng Trần Dung, người này chính là mẫu thân của Thản Chi và là kế mẫu của A Mộng.

Trong phòng, vài ngọn nến lung linh, Thản Chi mỏng manh, yếu đuối, thơ ngây ôm lấy mẫu thân, dáng vẻ xấu hổ nói:

“Mẫu thân…”.

“Biết rồi, để ta lựa thời điểm, hỏi xem Thương Tiêu đã có ý trung nhân chưa, nếu chưa có, ta sẽ thay con đứng ra ngỏ lời, được chưa”.

Trần Dung ôm con gái, xoa xoa đầu, hết sức âu yếm.

“Nhưng mà mẫu thân phải làm chủ cho con, A Mộng, ả hình như cũng có tình ý với Thương Tiêu, nếu mà như vậy, chẳng phải là sư đồ luyến hay sao, thật là chuyện thương thiên hại lý, hỏng hết cả gia phong của nhà chúng ta, mất hết cả thuần phong mỹ tục ngàn năm qua, khiến cho chúng nhân cười chê a….”.

Thản Chi nỉ non, kêu than các kiểu, cứ như thể chuyện giữa A Mộng và sư phụ nàng là một cái gì đó vô cùng nguy hại, có thể khiến cho cả thiên hạ này đại loạn.

“Được rồi, được rồi, Thản Chi, con thôi ngay đi, chuyện này không được nói linh tinh”.

“Mẫu thân…”.

“..”

A Mông ở ngoài cửa sổ, một mạch nghe từ đầu đến đuôi câu chuyện, Thản Chi không những muốn tranh đoạt Thương Tiêu của nàng, còn dám nói xấu sau lưng nàng. A Mộng tức sôi cả máu, mỗi lần như vậy là nàng lại thấy đói nhưng đêm hôm chẳng thể gọi ai mang đồ ăn lên, đành từ thân đi xuống bếp.

Ở trong bếp, A Mộng vừa cố ăn thức ăn, vừa cố nuốt cơn giân trong lòng xuống, bất quá, bất kỳ ai muốn tranh đoạt sư phụ của nàng, nàng làm sao có thể nguôi giận được.

Ăn hết một lượt đồ ăn nguội, A Mộng tình cờ thấy bên kệ bếp có trái cà tím và củ cà rốt, trong đầu nàng tức thì nảy sinh ý nghĩ dạy cho đứa muội tử của mình một bài học.

Giữa đêm, A Mộng cầm theo quả cà tím và củ cà rốt đến phòng Thản Chi, lúc này Thản Chi đang nằm trên giường, nghe có người gõ cửa thì bước đến mở cửa.

“A..”.

Thản Chi vừa mở cửa liền bị người ta nắm đầu, miệng bị nhét kính bằng quả cà tím. Đồng thời, ở dưới mông, một cảm giác tê dại truyền lên đại não. Đây đích thị là A Mộng dùng củ cà rốt cắm vào giữa hai mông.

Lát sau, mấy tì nữ chạy đến, đoạn ngây người vì thấy Thản Chi mông chổng lên trời,phía trên, củ cà rốt còn nguyên cành lá, đung đưa đung đưa theo gió.