Đến giữa trưa, A Mộng cầm theo củ cà rốt, chân bước tung tăng, lại quay về đây nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thương Tiêu đâu cả. A Mộng mặt mày tiu nghỉu, giận dỗi phi thân lên nóc nhà, ngồi trên đó, nàng cắn ngấu nghiến củ cà rốt như thể muốn cắn chết Thương Tiêu.
Nói đoạn Thương Tiêu đang quay về phòng, khi hắn đi dưới hiên, chợt thấy vụn cà rốt rơi xuống. Thương Tiêu biết ngay là A Mộng đang ở trên nóc nhà, thế gian này cũng chỉ có mỗi nàng là giận ai đó thì cắn cà rốt rồi phun bã.
Nghĩ vậy, Thương Tiêu mới phi thân lên nóc nhà.
“Phù”.
Đúng lúc hắn bay lên, A Mộng ngậm một miệng cà rốt phun ra, có lẽ là phun lần cuối, lực đạo vô cùng mạnh mẽ, tựa như cuồng phòng bạo vũ. Thương Tiêu chỉ kịp che mặt, còn toàn thân thì dính đầy bã cà rốt.
“A Mộng, mi dám phun ta”.
“A, sư phụ, cái này oan cho người ta à”.
“Oan cho mi, phải rồi, đánh mông liền có thai đúng không? Bây giờ sư phụ ta lại muốn mi sinh cho ta mấy hài tử đây”.
Thương Tiêu hai mắt thâm quầng nhưng tròng mắt thì rực lửa, đêm qua hắn ở tàng thư viện đọc hết một lượt kỳ thư, biết rõ ràng chuyện đánh mông chẳng thể khiến nữ nhân mang thai được, mặt hắn đen thui vì bị đồ đệ phá vỡ ba cái bình cổ còn dọa cho một trận kinh tâm.
A Mộng thấy sư phụ lao đến, nàng cũng vận dụng cước bộ phi người đi.
“Sư phụ, người ta biết sai rồi, biết sai rồi a”.
“Mi đứng lại cho ta, biết sai sao còn chạy?”.
Thương Tiêu tăng tốc, chẳng mấy chốc đã bắt kịp nàng. Hắn lại khóa bã vai nàng, cười nói:
“A Mộng, lần này mi còn có thể đem chuyện gì dọa được sư phụ ta”.
A Mông quay đầu, ánh mắt long lanh như con thú nhỏ nhìn chủ nhân thân yêu của mình.
“Sư phụ, trong tàng thư viện của nhà ta, ở tầng hai có một pho Xuân Cung đồ của nhị thúc, đó là sách bàng môn tà đạo, là tối kỵ với mấy người đạo gia, có phải đêm qua người đọc nó không?”:
“Sư phụ, người thấy thế nào, chuyện nam nữ cũng không tệ chứ?”
A Mộng lại nắm được yếu điểm của Thương Tiêu, nàng chăm chú nhìn gương mặt đỏ chói chang của hắn.
“Sư phụ, có muốn thực hành không?”.
“Ta, xàm ngôn, mi còn dám xàm ngôn, có tin ta đánh nát mông mi không?”.
“Sư phụ, là đánh hay sờ”.
“Sờ cái đầu mi, ta bây giờ liền đánh chết mi”.
“A, sư phụ muốn giết người diệt khẩu sao?”.
A Mộng thừa lúc Tương Tiêu không chú tâm, lách khỏi tay hắn, lại phi thân bay đi.
“Ta đúng là muốn giết người diệt khẩu đây”.
Thương Tiêu lại rượt theo.
“Sư phụ, một ngày không có ta, nhất định người sẽ buồn”.
A Mông cười trêu hắn.
“Đánh chết mi rồi ta liền được tịnh tâm”.
Thương Tiêu hừ một tiếng.
Nói đoạn hai người đang chạy dọc dưới hành lang, bỗng trên mai nhà phóng xuống một mũi phi tiêu, mũi tiêu nhắm thẳng yết hầu A Mộng.
Thương Tiêu tinh mắt, liền phòng ra một đồng xu, nghe “Coong” một tiếng, đồng xu và phi tiêu đều găm trên cột. Đồng thời Thương Tiêu cũng vận dụng toàn lực, chỉ thấy thân ảnh hắn như biến mất, sau đó xuất hiện cạnh tên sát thủ.
A Mộng sau một lúc giận mình mới phi thân lên đứng cạnh sư phụ, sắc mặt còn chút sợ hãi.
“Ngươi là ai, tại sao muốn giết người”.
Thương Tiêu nhìn gã mặt sẹo bị mình phong huyệt đạo, lạnh giọng hỏi.
Sau một lúc nghe Thương Tiêu hỏi nhưng gã mặt sẹo vẫn phớt lờ, chẳng nói dù một câu. A Mộng bèm nói:
“Sư phụ, đưa gã đến chổ Phệ Tam Nương, gã nhất định sẽ khai”.
“Phệ Tâm Nương là ai?”.
Thương Tiêu đang định đi thông báo cho phụ thân nàng biết nhưng nghe nàng nói thì ngưng lại.
“Là một người quen củ của ta á, người này rất thú vị”.
A Mộng cười cười, đi trước dẫn đường.
“Mi mà cũng có bằng hữu sao?”.
Thương Tiêu sốc tên sát thủ lên mai, đi phía sau, thắc mắc hỏi.
“Đương nhiên, từ nhỏ ta đã không có mẫu thân, phụ thân thì quanh năm đi vắng, ta thường phải cô đơn một mình, nên đôi khi cũng lén trốn ra ngoài, tìm bạn chơi”.
A Mộng bình thản nói.
Thương Tiêu nghe nàng nói như thể rất bình thường, nhưng hắn biết nhất định nàng rất buồn.
“Sư phụ, ta không buồn đâu, bây giờ ta có sư phụ rồi, người sẽ mãi không rời xa ta chứ?”
A Mộng quay người lại, ôm cánh tay Thương Tiêu, đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Nắng chiều êm ả rãi trên con phố dài, Thương Tiêu chỉ nhắm phía trước mà đi, im lặng không nói.
A Mộng ôm cánh tay sư phụ, đi hết đại lộ, sau đó dẫn hắn vào một con hẽm, rẽ trái ba lần thêm hai lần rẽ phải, lại rẽ phải ba lần rồi thêm hai lần rẽ trái.
Cuối cùng xuất hiện trước mắt hai người là một tòa kiến trúc hùng vĩ. Hai bên tả, hữu trước tòa nhà này đều dựng một thạch đài. Trên mỗi thạch đài đều là một con mãnh sư nhe nanh múa vuốt, coi rất oai hùng.
Trên nóc cổng của tòa nhà này treo một tấm biển củ mốc, xiêu vẹo. Biển đề ba chữ lớn “Hồng Hoa MÔn”
Qua cổng bước vào, có hai hàng ghế dài. Trên những hàng ghế này không có gì ngoài bùn đất, vô cùng bẩn thỉu.
Đứng giữa sân, A Mộng hô lớn:
“Phệ tỷ tỷ, Phệ tỷ tỷ xinh đẹp ơi”.
Thương Tiêu đứng im lặng nhìn một cánh cửa bên mé trái mở ra, hai mắt hắn vốn bình thản, bỗng nhiên lồi hết cả ra. Người từ trong cách kia bước đến, thân thể đồ sồ, bụng mạng dạ chửa hay sao? tất nhiên là không, là bụng phệ mà thôi, đã vậy còn cầm tẩu thuốc, rít một hơi, khói vù vù bay như phong vân quật khởi.
A Mộng thấy trung niên nữ nhân đó thì chạy đến ôm cổ, xoay tít mấy vòng.
Thương Tiêu nhìn nhìn, trong lòng hồi tưởng lại khoảng thời gian trước kia, khi A Mộng còn nhỏ, mỗi lần hắn đi xa về, nàng cùng ôm chằm lấy hắn, ríu rít y như vậy. Nhưng từ khi hai người lớn lên, khoảng cách cũng dần xa lớn, mấy cử chỉ thân mật cũng không còn nữa.
“Nha đầu, thật lẻm mép, có điều, ngươi cũng chỉ được cái nói đúng”.
Trung niên nữ nhân cười cười phả ra một lời khói, tự đắc khi được A Mộng khen xinh đẹp.
Thương Tiêu thật không còn lời nào để nói, hắn chỉ đứng đó, trăng trối nhìn.
“Thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp, ta có việc nhờ tỷ đây”.
A Mộng nói.
“Chuyện gì, chớ khách sáo với tỷ, Phệ Nguyệt này không gì là không làm được.
Phệ Nguyệt vỗ ngực xưng danh đầy oai hùng.
Thương Tiêu bước đến, đặt tên sát thủ lên ghế, gật đầu, xem như chào hỏi Phệ Nguyệt.
Phệ Nguyệt ánh mắt sắc lạnh nhìn tên sát thủ trên ghế đá.
“Chuyện này là sao?”.
Nghe Phệ NGuyệt hỏi, A MỘng cũng không dấu diếm, kể lại sự việc tên sát thủ này vô duyên vô cớ muốn giết nàng.
Phệ Nguyệt nghe rõ đầu đuôi liền nóng máu, thân thể như hoàng hà đê vỡ, ập xuống người tên sát thủ, dù chưa đánh cũng khiến tên sát thủ ói cơm nôn cháo ra ngoài.
“Láo, quá láo, ngay cả muội tử của lão ngươi mà ngươi cũng dám đuổi giết.
Phệ NGuyệt vừa nói vừa đánh, thật sự là giận.
Đánh xong một lượt, Phệ Nguyệt rít một hơi thuốc, nói với A Mộng.
“Muội muốn biết ai sai khiến hắn ám sát muội chứ gì, cứ để đó tỷ lo, đảm bảo hắn cứng đầu cỡ nào cũng phải khai”.
“Muốn láo tử khai ư, con mụ mập địch kia, nằm mơ đi, lão tử là đệ nhất sát thủ được huất luyện trong địa ngục, giết ta cũng đừng hòng moi được một chút tin tức”.
Tên sát thủ lạnh lùng nói.
Phệ Nguyệt đang định hỏi A Mộng về người đứng bên cạnh, nhưng tên sát thủ đột nhiên thét lên, thị cũng không hỏi nữa mà nắm chân tên sát thủ kéo vào trong phòng, khóa cửa.
Đây chính là phong cách làm việc của PHệ Nguyệt.
Ở trong phòng, tên sát thủ bị trói vào cọc, chum quanh có đủ thứ dụng cụ tra tấn kỳ quái.
Trong lúc A Mộng cùng THương Tiêu ngồi đợi bên ngoài, PHệ NGuyệt gọi đến hai hán tử, gã nào cũng ngực nở, lưng ngay mặt mày hung tợn.
“Bây giờ ngươi muốn khai luôn hay là vừa khóc vừa khai”
PHệ NGuyệt phà một hơi thuốc.
“Nằm mơ đi”.
Tên sát thủ nói, trong lòng hắn đã chuẩn bị chấp nhận tất cả cực hình đau đớn nhất.
“A KIên, A Định, ép cung”.
Phệ NGuyệt vừa dứt lời, hai hán tử liền tuột quần tên sát thủ xuống, đầu ngón giữa vô cùng lực lưỡng cong lên.
Thanh âm “Bốp bốp” nghe mà kinh tâm động phách, Tiểu bảo bảo của tên sát thủ qua mấy lượt tra khảo đã bầm tím, gã rít lên vì đau đớn.
“Còn không khai, ngươi sẽ từ nam nhân biến thành nữ nhân a”.
Phệ NGuyệt cười nhạt nhìn gã.
“Khai, ta khai hết”.
Tên sát thủ cuối cùng không chịu được nữa, đành một lượt kể hết đầu đuôi.
“A KIên, A ĐỊnh, hai người đưa hắn đến Còi đại phu trị thương đi”.
Phệ NGuyệt lấy được tin tức liền đi thông báo cho A MỘng, còn A Kiên và A Định thì oảnh tù xì xem ai thu thì đưa tên sát thủ này đi đại phu.
Sau khi oảnh tù xì, A KIên thua, gã đưa tên sát thủ đi đại phụ nhưng Còi đài phu hôm nay không muốn gặp người lạ.
Ba ngày sau, tên sát thủ tỉnh dậy, A Kiên chạy đến bên giường gã, cười nói:
“Ngươi tỉnh rồi sao, thật mệt khi phải chăm sóc ngươi”.
Tên sát thủ định nói lời cảm tạ, thật không ngờ trên đời này còn người tốt với mình như vậy. Nhưng gã chưa kịp nói thì A KIên lại cười nói:
“Ngươi xem, tiểu bảo bảo của ngươi, ta đã nhờ Còi đại phu chửa trị, mấy vết bầm tím đã tan hết”.
A Kiêm cầm một cái lọ, đưa đến trước mặt gã sát thủ, nguyên lai, Còi đại phu không muốn gặp người lạ nên A KIên đành để gã sát thủ ở ngoài, chỉ mang theo tiểu bảo bảo của gã vào trong cho Còi đại phu chửa trị.
Tên sát thủ sờ xuống hạ bộ của mình, một tràng máu phun dài, dường như muốn thốt lên một chữ” ngươi” nhưng không nói được nên lời mà ngất lịm