Cùng lúc Thản Chi rời khỏi đây,
Một thanh niên mặc áo vải thô, thư thư bước đến, y nhìn về bóng lưng Thản Chi ở phía xa, đến khi khuất hẳn vào dòng người, lại nhìn vào gương mặt tên đồng bạn xấu xa đang cười khoái trá, khó kiềm tò mò hỏi.
“Tô Minh, ngươi vừa làm chuyện xấu xa gì đó?”.
Tô Minh là tên củagã bán bột gia vị, cái tên thật sáng sủa nhưng lòng dạ gã thì thôi rồi, thối đến miễn bàn, lại nói lúc này ánh mắt gã càng thêm nóng rực nhìn về phía xa, dường như trông chờ điều gì đó thú vị sắp xảy ra, gã vu vơ đáp:
“Thiên Dâm Điạ Tiện Tán, Trịnh Hâm, ngươi nói xem, loại nữ nhân đanh đá thế kia, một khi phát tình sẽ thế nào? “.
Trịnh Hâm nghe tên đồng bạn xấu xa của mình nhắc đến Thiên Dâm Địa Tiện Tán, gương mặt tức thì xanh méc.
Phải biết rằng Thiên Dâm Địa Tiện Tán là cực phẩm xuân dược, đừng nói là uống hay ăn phải, chỉ cần hít một chút mùi hương của nó thôi cũng khiến người ta điên đảo. Nam nhân dù phế đến mức nào, dùng xong liền tướng dâng cờ dựng, từ yếu đuối tiểu côn liền tức khắc quật khởi thành trường côn thiết huyết, chọc phá thương khung, không chết không ngưng.
Còn nữ nhân mà trúng phải loại xuân dược này, Trịnh Hâm nhớ mang máng đến cái gì đó là “Cúc hoa bạo liệt, cúc hoa tự bạo.. “, nghĩ đến đó liền không dám nghĩ nữa, mặt y càng thêm xanh, hướng đồng bạn Tô Minh quát lên:
“Ngươi điên rồi, nàng là nhị tiểu thư Lý gia đó”.
Tô Minh nghe đến Lý gia liền ngưng trọng giây lát xong lại bĩu môi, xem như chẳng có chuyện gì to tác.
Lại nói về Thản Chi, sau khi cao ngạo mắng nhiếc gã bán bộ gia vị một phen, lại thấy gã kính sợ mình, hết sức nhún nhường, nàng liền lấy đó làm vui, hả hê suốt một chặng đường.
Mãi đến khi Thản Chi cùng cô thị nữ tên Thu Hương bước vào cổng lớn Lý phủ, nét mặt vui vẻ của nàng mới thu lại, lạnh lùng nhìn một thị nữ đang hối hả chạy đến đây.
Thị nữ này không ai khác, chính là thị nữ thân cận của A Mộng, tên Xuân Lan. Thản Chi vừa thấy liền nổi sùng, kiểu như giận cá chém thớt, quyết tìm cho được lý do để mà gây khó dễ
“Ngươi đứng lại”.
Thản Chi quát.
“Nhị tiểu thư “.
Xuân Lan bị Thản Chi gọi lại, liền bước đến, cúi đầu chào.
“Ngươi làm gì mà hớt ha hớt hải như vậy?”.
Thản Chi nhíu mày hỏi.
“Đúng rồi, xem bộ dạng cứ như đang làm chuyện mờ ám”.
Thu Hương thuận theo tiểu thư của mình, chen vào một câu, thêm dầu vào lửa, trong bụng rất đắc ý.
“Ngươi”.
Xuân Lan chỉ nói được một chữ, mặc dù tức giận đối với Thu Hương nhưng suy cho cùng thì cũng biết thân phận mình là thị nữ, không dám ở trước mặt nhị tiểu thư mà làm việc quá phận.
“Thế nào, ta nói đúng chứ”.
Sói mượn oai hùm, Thu Hương nhận thấy Xuân Lan e sợ nhị tiểu thư, không dám cùng mình tranh luận, thừa thế, tiếp tục công kích.
Nghe Thu Hương nói tiếp, Xuân Lan cố nén giận mà nhịn mãi không dìm xuống được, tức thì nghiến răng nói:”Chuyện mờ ám, Thu Hương, cái này ngươi rõ hơn ai hết. Nói sao nhỉ, có người hằng đêm đều tự mình sung sướng, đến đoạn gay cấn còn gọi tên đại soái ca trong truyền thuyết, Tiếu Diện ưm… Tiếu Diện ưm… Haha cười chết ta”.
Xuân Lan nói xong, còn hướng đến Thu Hương mà dùng tay mình biểu thị một vài động tác quái dị, khiến cho Thu Hương đứng đó mà đờ đẫn, chẳng dám phản bác.
“Hai ngươi đang nói chuyện gì? “.
Thản Chi ngơ ngác, nàng thực sự không biết cái gì là tự mình sung sướng, cái gì là gọi tên soái ca trong truyền thuyết, nàng chỉ thấy thi nữ Thu Hương mặt đỏ tía tai, vô cùng đáng sợ.
“Nhị tiểu thư, người nên hỏi nàng ta”.
Xuân Lan hết sức khinh thường, hướng Thu Hương chỉ tới.
“Ngươi, ngươi im miệng cho ta”.
Cả người Thu Hương run rẩy, cũng không biết là giận hay là thẹn.
Thản Chi suy nghĩ giây lát, nàng cũng không phải loại ngốc nghếch, biết Xuân Lan đang hướng mình đến một chủ đề khác, nếu nàng còn tra tiếp chuyện này, há là mắc mưu kẻ ở, khiến cho chủ tớ lục đục, còn đối phương lại vui sướng trong lòng.
“Thu Hương nói đúng, ngươi mau câm miệng, dừng ngay đánh trống lãng, mau nói, ngươi là đang vội vàng làm gì? “
Thản Chi tức giận, lạnh giọng hỏi.
“Bẩm nhị tiểu thư, là đại tiểu thư sai ta đi mua trứng và rau muống “.
Xuân Lan trong lòng khinh thường nhị tiểu thư, nhưng vẫn không dám ngạnh đấu, chỉ có thể nói ra sự thật.
“Trứng và rau”.
Thản Chi lẩm nhẩm, trong đầu liên tưởng đến mấy món ăn kinh dị mà A Mộng từng làm ra, tóc gáy liền dựng cả lên.
“Nhị Tiểu thư, đại tiểu thư chuẩn bị nấu nướng a, người có muốn thử không? “
Xuân Lan biết được suy nghĩ của Thản Chi, liền nói thêm một câu. Đương nhiên Xuân Lan hớt ha hớt hãi chạy ra đây cũng chỉ vì sợ đại tiểu thư tìm mình thử thức ăn.
Thản Chi từng bị A Mộng ép dùng thử thức ăn, tuy chuyện này đã xảy ra mấy năm rồi nhưng nổi kinh hoàng trong lòng nàng còn chưa tan. Vừa nghe Xuân Lan nhắc đến thử thức ăn của A Mộng, Thản Chi liền nhảy dựng lên, quát ngay:”Cút”.
Sau tiếng quát của nhị tiểu thư, Xuân Lan và Thu Hương đồng thời sửng sờ, hai người đều không ngờ nhị tiểu thư lại phản ứng mạnh đến vậy.
Không dám gây sự nữa, Xuân Lan cúi đầu chào Thản Chi rồi đi ngay. Đương nhiên, trong lúc rời đi, Xuân Lan vẫn không quên hướng đến Thu Hương, rồi dùng ngón trỏ của bàn tay phải, Liên tục thọc vào vòng tròn do bàn tay trái tạo ra, trên mặt rất ngây thơ.
Thản Chi đứng đó, không có tâm trạng để ý đến chuyện tình của hai thị nữ, nàng chỉ nghiến răng nhớ lại chuyện xưa.
Một lát sau, khi nàng bừng tỉnh, nội tâm liền suy nghĩ đến Thương Tiêu. Ở trong Lý phủ này, A Mộng chỉ có thể vì duy nhất một người mà xuống bếp, đó chính là nấu nướng, tỏ ra đảm đang để lấy lòng Thương Tiêu. Thản Chi đương nhiên sẽ không để A Mộng được toại nguyện, ánh mắt nàng lạnh lùng hướng về những lọ gia vị trên tay Thu Hương, môi cười khẽ nhếch lên.
“Thu Hương, ngươi nói xem, nếu đem tất cả những lọ này, cùng đổ vào nồi canh rồi khuấy lên, sau đó… “
Thản Chi chăm chú nhìn vào mấy lọ gia vị trên tay Thu Hương, trong trí não đã tưởng tượng đến đoạn A Mộng đem canh này dâng cho Thương Tiêu dùng.
Ở trong bếp, lúc này chỉ còn lại một mình A Mộng, đương lúc nàng đảo rau trên chảo, mắt trái bỗng giật giật liền hai cái. A Mộng dừng tay, ngẩn đầu ngó ra cửa số phía đối diện. Bên ngoài cửa sổ, lúc này là buổi chiều, nắng xuân đẹp đẽ, gió xuân mơn man đùa qua cành lá tươi xanh, thoáng nhìn qua, cảm giác thật bình yên, giản dị.
A Mộng hít một hơi, mỉm cười, lấy lại tinh thần, nghĩ đến tối nay sẽ mời sư phụ ăn mấy món mình nấu, nội tâm càng thêm phần hăng hái. Hai Bàn tay nàng trắng muốt, lúc này đã dính không ít nhọ nồi, nhưng nàng không bận tâm, tay trái hời hợt nâng lên, dùng mu bàn tay cọ cọ vào mi mắt trái hai cái, xong tiếp tục cặm cụi xào nấu.
Canh rau muống, rau muống xào, rau muống luộc….
Tuy cùng một loại nhưng màu sắc rất khác nhau, ví như canh rau muống của nàng, tô thì rau thâm thâm, tô thì rau muống nữa nâu nữa đen, tô thì rau xanh lè…
A Mộng nếm thử thì cảm giác không mấy khác biệt, nàng rất phân vân, không biết nên đưa cái nào cho sư phụ.
Sau một lúc phiền muộn, cuối cùng A Mộng quyết định trộn cả ba tô vào thành một, nàng xem qua, cảm thấy như vậy lại hay, dù chỉ đơn gian là tô canh rau muống nhưng lại có tận mấy màu rau, đen, nâu, xanh…
Xong xuôi, A Mộng mới cất kỹ tô canh rau muống đó, rồi hớn hở chạy về phòng thay y phục, dự định sau khi thay xong y phục sẽ mang tô canh tâm huyết của mình lên cho sư phụ Thương Tiêu dùng thử.
nhưng khi A Mộng vừa bước ra khỏi gian nhà bếp thì một thiếu nữ vận một bộ y phục màu xanh nhạt, dáng người lén la lén lút bước vào trong bếp. Thiếu nữ này không ai khác chính là Thản Chi, muội muội cùng cha khác mẹ của A Mộng.
Thản Chi vừa vào bếp liền tiến đến nơi A Mộng che đậy tô canh, nhìn tô canh mặt đầy khinh bỉ.
“Tỷ tỷ, trông bộ dạng tỷ thật là vui vẻ a, như vậy ta thật là không thích”.
Thản Chi đem hết một đống bột gia vị trộn vào trong canh, gương mặt non nớt, cố làm ra vẻ hung ác, trông khá buồn cười.
“Tỷ tỷ, ngươi chớ có trách ta a, ta trộn, ta trộn này”.
Đổ hết một đống gia vị vào tô canh, Thản Chi đắc ý rời đi, trước lúc rời đi vẫn không quên dùng đầu ngón tay chấm vào tô canh, mút một cái rồi cười thêm đắc ý:”Tởm a, thật tởm.. Haha”.
Không có thói quen trang điểm quá màu mè nên A Mộng trở lại gian nhà bếp rất nhanh, dù sao thì trong lòng cũng đang phấn khởi nên đi càng nhanh hơn. Bất quá, lúc nàng vừa bước qua một khúc quanh của dãy hành lang, liền thấy ở phía xa xa, Thản Chi lén la lén lút bước ra khỏi gian nhà bếp, mắt không ngừng ngó đông ngó tây, sau khi không thấy ai mới hất cằm đi thẳng.
A Mộng lòng đầy nghi ngờ, bước vào gian nhà bếp, tiến đến chỗ cất giữ tô canh, vừa xem liền biết có người động tay động chân. Chỉ là nàng ngửi thấy một mùi hương rất mê hoặc từ tô canh của mình tỏa ra, trong lòng hiếu kỳ không biết Thản Chi đã cho gì vào đó. Bất quá, dù là gì đi nữa thì Thản Chi đã cho vào đây, chắc chắn không có gì tốt đẹp.
A Mộng nhìn công sức cả ngày của mình trở nên công cốc, liền giận nghiến răng, nàng quyết định phải cho Thản Chi một bài học ra trò.
A Mộng nhìn quanh, nhìn đi nhìn lại, chẳng thấy gì ngoài mấy củ cải trắng và vài củ cà rốt tươi ở trong bếp này.
Trong lúc A Mộng mang theo cơn giận đến đây, ngay lúc này Thản Chi đang ở trong phòng mình, cả người đỏ lên hồng hào, cảm giác rất nóng, hơi thở cũng nóng dần lên.
Về phần Thương Tiêu, sau một ngày tức giận đối với A Mộng, hắn chỉ ở lỳ trong phòng, tọa thiền, vận công đã thông cơn tức, khi mà cơn tức đã nguôi ngoai thì cơn đói một hai ồ ạt đến, bụng hắn rống lên như sấm.
Thương Tiêu cảm thấy bản thân thật sai lầm, vốn người mắc lỗi là nữ đồ đệ của hắn, hắn không phạt nàng nhịn đói thì thôi, cớ gì bản thân lại nhịn đói.
Nghĩ vậy, Thương Tiêu liền thay một bộ bạch y, thần thái cố tỏ ra lạnh lùng, hướng ra cửa mà đi. Nhưng khi vừa bước đến cửa, nhìn hắn chẳng khác gì kẻ trộm, lấp la lấp ló, hé cửa ra ngó trái ngó phải một lúc, không thấy A Mộng, mới yên tâm bước ra.
Thương Tiêu hướng về gian nhà bếp, mặc dù bụng đói meo nhưng không quên tạo thần thái lạnh lùng, ngực ưỡn cao, lưng thẳng tắp bước về phía trước.
Vì hôm nay A Mộng xuống bếp nên Từ Thúc cùng một số hạ nhân đã trốn mất dạng, khi Thương Tiêu vào trong bếp, hoàn toàn yên ắng và vắng lặng. Thương Tiêu ngó quanh một lượt, bỗng hắn nhận ra, đâu đâu cũng ra rau muống. Mới đầu Thương Tiêu còn tưởng bản thân bị đói đến hoa mắt, xong cẩn thận nhìn lại thì đúng là như vậy.
Trên sàn nhà, trên trên kệ bếp, trong rá, trong rỗ.. Rau muống khắp nơi.
Đến khi Thương Tiêu bước đến bên một vài cái nồi, hé mở ra, thậm chí không cần mở ra cũng thấy cọng rau tràn ra ngoài.
Ác mộng rau muống!
Thương Tiêu nói đúng hơn là khóc không ra nước mắt, hắn đành ngậm ngùi rời khỏi gian nhà bếp, nhưng ngay lúc xoay người lại gửi thấy một mùi thơm kỳ lạ. Thương Tiêu đảo mắt, ở một góc bếp có tô canh kỳ lạ, chỉ là canh rau muống thôi, mà hình như có mấy cọng rau bị cháy, mấy cọng luộc không tới nước nên màu sắc bất đồng.
Xác định mùi hương bay ra từ tô canh này, bụng thì đang đói meo, Thương Tiêu bước đến, nhân lúc không người, dùng tay bốc một cọng, bỏ vào miệng nhai.
“Ọe”.
Một cảm giác kinh tởm tràn ngập khắp người Thương Tiêu, tóc tai lông gáy đều dựng cả lên, nhìn không khác con mèo mắc mưa.
Nghe tiếng ho, nôn sặc sụa, một thị nữ từ ngoài chạy vào, vừa thấy Thương Tiêu liền ngẩn ra.
“À… “.
Thương Tiêu ho thêm hai tiếng rồi đứng thẳng người, ra vẻ không có chuyện gì, thật ra trong lòng đang rất xấu hổ, mặt khác còn không thôi hận người nấu tô canh kia, làm hắn mất hết cả mặt mũi.
Thị nữ nhìn thấy Thương Tiêu như vậy, biết ngay hắn ăn vụng nhưng rất khôn khéo, chỉ mỉm cười, sau đó hỏi:
“Thương Tiêu sư phụ, ngài không sao chứ? “.
“À, không sao, không sao”. Thương Tiêu lúng túng đáp.
“Thương Tiêu sư phụ, ta mới nãy thấy đại tiểu thư một tay phải cầm cà rốt, một tay trái cầm củ cải, bộ dạng hình như đang rất giận, đi hướng về phòng nhị tiểu thư, ta thấy ngài nên đi thêm thử”.
Thị nữ nói xong, bộ dạng khá mong chờ Thương Tiêu rời đi, cũng có thể là mở cho hắn con đường chạy trốn.
Thương Tiêu vừa nghe thị nữ này nói, mặt liền xanh lên.
“cảm tạ ngươi, vậy ta đi trước “.
Thương Tiêu trong lòng hối hả, rất cảm kích thị nữ này, đồng thời cũng tức thì phi thân bay đi tìm A Mộng.
Đứng ở cửa nhà bếp, thị nữ che miệng cười, lắc đầu đầy cảm khái.
Nói đoạn, khi Thương Tiêu vừa đi đến gần phòng Thản Chi thì nghe tiếng kêu cứu vang lên in ỏi, kỳ lạ thay, đây lại là giọng A Mộng.