Chương 10: Tiếng Lòng

Lại nghe thấy âm thanh không giống lời nói kia lần nữa khiến sắc mặt Hòa Kiếm đanh lại.

Ông nhận ra có điều gì đó không đúng.

Nhưng màn biểu diễn của Nam Hi vừa rồi đã khiến ông không thể cười nổi.
Không phải là không có tiến bộ mà là tiến bộ quá ít, hoàn toàn không đạt được tiêu chuẩn mà ông mong muốn, lực vung kiếm quá yếu, vẫn chưa được giải quyết.
Ông hỏi: “Con cảm thấy mệt lắm à?”
Chẳng biết tự nhiên Hòa Kiếm hỏi vấn đề này để làm gì.

Nam Hi có hơi do dự gật đầu.

Lông mày của Hòa Kiếm càng ngày càng dính sát vào nhau, vốn trông mặt ông đã rất nghiêm túc, lúc này xụ mặt cau mày trông lại càng nghiêm nghị, uy nghiêm đến mức nhiều đệ tử không dám nhìn thẳng.
“Ngày trước khi tập luyện những chiêu kiếm cơ bản, ta cũng chưa từng thấy con kêu mệt mỏi! Chúng ta thân là kiếm tu, không riêng gì luyện kiếm mà còn phải rèn luyện thể chất.

Rèn luyện thể chất không hề kém cạnh hơn thể tu là bao.

Con đã lựa chọn đi theo con đường kiếm tu thì không thể mở miệng than mệt được!”
“Một khi có ý nghĩ như vậy, tinh thần con sẽ càng đi xuống, sự lười biếng xuất hiện và chi phối đầu óc của con, khi ấy làm sao con có thể luyện kiếm cho tốt được?”
Nam Hi ngoan ngoãn lắng nghe lời dạy dỗ, cũng không có ý định phản bác.
Nhưng mỗi khi thiết lập nhân vật của nàng chưa được đến nơi đến chốn, hệ thống sẽ lại xuất hiện nhắc nhở nàng, vì thế lúc này Nam Hi liền lập tức cúi đầu.
“Sư tôn nói chí phải, nhưng mấy ngày nay trong lòng đồ nhi luôn có tâm sự…”

Vừa nghe câu ấy, Hòa Kiếm lập tức có linh cảm chẳng lành, sắc mặt càng sa sầm: “Chuyện gì?”
Nam Hi tỏ ra đau lòng: “Ngày trước huynh ấy bị thương, con cứ thấy rấm rứt không yên.

Cuối cùng hôm qua con đi đưa thuốc trị thương cho huynh ấy, nhưng…”
“Dừng, con đừng nói thêm gì cả.”
Nếu như chuyện Nam Hi tiến bộ quá chậm khiến ông phải buồn bực, cau mày và không hài lòng, hay Nam Hi than mệt mỏi cũng chỉ khiến ông giận tím mặt mà dạy dỗ nàng thì nói thật ra cũng không tính là tức giận cho lắm.

Nhưng Nam Hi vừa nhắc tới Tề Thiên là lại khiến ông muốn đánh chết hắn ta.
Ông không do dự ngắt lời Nam Hi.

Nhớ tới hôm nay là phải nói chuyện hiền hòa với nàng một phen, ông đang định mở lời thì lại nghe thấy lời nói chứa đầy phẫn hận.
[Sao hắn ta lại không bị kiếm kia đâm chết mọe đi cơ chứ! Hôm qua đi đưa thuốc trị thương cho hắn, suýt thì mình đã hạ độc vào trong luôn rồi.]