Nam Hi âm thầm thở dài.
[Lần này sư tôn lại dạy dỗ mình tiếp đây mà.]
Lần này Hòa Kiếm nhìn thấy rất rõ ràng, Nam Hi không hề mở miệng nói chuyện, quanh người cũng không có linh lực truyền âm tới, hơn nữa muốn truyền âm bằng linh lực thì cũng phải đạt đến Kim Đan kỳ mới có thể làm được, đồ nhi của ông còn chưa đủ trình.
Vậy thì tiếng nói này đến từ đâu?
Hòa Kiếm đang nghi ngờ, trong phút chốc còn chưa nhận ra ý trong lời này của Nam Hi, chuẩn bị nói những điều mình đang định nói ra.
“Đường đường là đại sư tỷ uy phong lẫm liệt của Thiên Vân Kiếm Tông mà lại vì nhớ thương một gã đàn ông đêm ngày đến độ khóc lóc sướt mướt, thế này thì còn ra thể thống gì hả?! Tên kia cũng đâu phải là linh đan diệu dược có thể tăng tu vi gì, tội gì mà lại khiến con phải dốc hết tâm tư vì hắn ta, chậm trễ việc tu luyện, lại còn muốn hắn ta bị…”
Một kiếm đâm chết!
?
Hòa Kiếm không nói vế phía sau ra, lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Lông mày ông nhướng lên cao vì kinh hãi, trông vô cùng tức cười.
Một kiếm đâm chết? Hạ độc trong thuốc trị thương?
Những lời phía sau của ông kẹt lại trong cổ họng.
Ông đứng ngẩn ra đó một lúc lâu.
Cho đến khi Nam Hi nghi hoặc nhìn sang, ông mới ho khan một tiếng.
“Thôi, nói nhiều như vậy rồi mà lần nào con cũng không nghe lọt tai.”
“Nói tóm lại, điều duy nhất cần lưu ý chính là đừng để chậm trễ việc tu luyện của mình.
Kể từ hôm nay, con hãy luyện tập lại những thức kiếm cơ bản thật nhiều lần, mỗi ngày vung kiếm mười nghìn lần, cho đến khi nào sức lực của con khiến ta hài lòng mới thôi.”
Nói đoạn, Hòa Kiếm nhìn chằm chằm Nam Hi, chỉ thấy đệ tử mình bỗng chốc ngơ ngác đến mức không thèm chớp mắt vì những lời này.
Giọng nói kia lại vang lên một lần nữa.
[A…!Mười nghìn lần…!Cũng không phải là không được.]
Vẻ mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ấy thế mà tiếng lòng vẫn còn tiếp tục.
[Dù sao lúc mới bắt đầu luyện tập những thức kiếm cơ bản, nhiệm vụ cũng còn nặng nề hơn thế này nhiều.
Càng về sau mình càng luyện đến không biết mệt mỏi là gì luôn.
Bây giờ chỉ mới vung kiếm có mười nghìn lần bọ, còn có thể khiến mình mệt được chắc?]
[Có điều suy cho cùng chuyện này cũng là do Tề Thiên mà ra.
Không được, tội này của hắn ta không thể tha, phải khắc ghi trong đầu mới được.]
Nam Hi lẳng lặng cúi đầu, yên lặng nhận phạt, vô cùng đáng thương nói: “Đệ tử hiểu rồi, con nhất định sẽ không để sư tôn phải thất vọng nữa.”