Tiếng nói kia hoàn toàn không tương thích với biểu cảm trên khuôn mặt của Nam Hi, nhưng Hòa Kiếm vẫn chậm chạp có phỏng đoán.
Phải chăng đây chính là tiếng lòng của Nam Hi?
Một khi hạt mầm đã được gieo xuống, người ta sẽ ngày càng nghi ngờ, cho đến khi tìm ra được sự thật.
Tiếng lòng này cũng không khiến Hòa Kiếm bất ngờ lắm.
Khi còn nhỏ, mặc dù Nam Hi rất ngoan ngoãn, hiền lành nhưng thỉnh thoảng cũng nói ra những lời không hợp với tính cách.
Khi ấy vẻ nhanh nhảu vả hoạt bát cũng giống như tiếng lòng của Nam Hi lúc này.
Sau khi suy ngẫm một lát, Hòa Kiếm lặng lẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Ông cũng chưa dám chắc đó có phải là tiếng lòng hay không.
Dù có là phải đi chăng nữa, thì nếu là biết tiếng lòng của mình bị người khác nghe thấy, chắc chắn bản thân người ấy cũng sẽ sinh lòng cảnh giác và bài xích mọi người, thôi thì vẫn nên tìm được nguyên do rồi hẵng nói.
Bỏ qua chuyện này sang một bên, biểu hiện hôm nay của Nam Hi cũng khiến Hòa Kiếm không hài lòng.
Nhưng nhìn thấy tâm trạng của nàng rất tệ, Hòa Kiếm đành phất tay áo, vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng như cũ, nói: “Được rồi, những gì muốn nói hôm nay ta đều đã nói hết rồi.”
Nghe vậy, Nam Hi ngẩng đầu nhìn Hòa Kiếm, chờ đợi câu nói tiếp theo của sư tôn.
Nhìn vào ánh mắt của Nam Hi, Hòa Kiếm chắp tay sau lưng, nói: “Con chờ ta một lát.”
Sau đó ông nhanh chóng đi vào trong nhà, lấy một túi trữ vật nhỏ ra đưa cho Nam Hi, tiếp tục nghiêm mặt nói: “Con tu hành gian khổ là chuyện bình thường, nhưng trong những chuyện khác con cũng cần phải đối xử tốt với bản thân.
Nhận lấy thứ này đi.
Vi sư chỉ có một yêu cầu, đó là con không được đưa nó cho tên nhóc Tề Thiên kia, tránh uổng phí.”
Thỉnh thoảng Hòa Kiếm lại đưa cho Nam Hi một số vật tư như đan dược, linh thạch gì đó.
Quan hệ giữa hai người trông giống cha con hơn là sư đồ.
Ngoài mặt thì Nam Hi ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng trong lòng lại bắt đầu ồn ào.
[Không thể đem cho, tránh uổng phí? Vậy không uổng phí thì có thể cho?]
Sau đó Hòa Kiếm liền đen mặt đổi giọng, nói: “Không, bất kể là như thế nào thì con cũng không thể đưa nó cho tên nhóc Tề Thiên kia.”
Dựa theo tác phong ngày xưa của nàng, Hòa Kiếm đổi giọng cũng là bình thường.
Nam Hi nghiêm túc gật đầu, cam kết: “Đệ tử sẽ không đưa cho ai cả.”
[Không đưa những thứ này cho Tề Thiên cũng chẳng sao, hơn nữa mị cũng đếch muốn đưa cho hắn ta.]