Nghe thấy mình là nhận vật chính trong cuộc thảo luận, Nam Hi chỉ cắn hạt dưa, không hề có bất cứ dị nghị nào.
Nói về chuyện xảy ra ngày hôm qua ấy à.
Mấy ngày trước, Tề Thiên xuống nhân gian làm nhiệm vụ rồi gặp tai nạn ngoài ý muốn, bị một yêu tu đâm cho một kiếm, sau khi trở về thì liền sốt cao.
Dựa theo kịch bản, Nam Hi phải “rối rắm do dự” mất vài ngày mới có đủ can đảm đến tìm Tề Thiên để đưa thuốc trị thương cho hắn ta.
Nào ngờ Tề Thiên vừa mới lấy lại được chút sức, sắc mặt đã liền lạnh tanh, giận dữ mắng nàng trước mặt bao người: “Trước đó ta đã nói rồi, ta không cần cô quan tâm.
Nếu cô còn muốn giữ lại chút mặt mũi thì đừng nên xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Sau đó hắn ta lại nói thêm mấy câu, đại ý là bảo Nam Hi cút khỏi đây, có thể nói lời nói của hắn ta với nàng cực kỳ cay nghiệt.
Một tin chấn động như vậy đã nhanh chóng truyền khắp toàn bộ tông môn.
Có lẽ không chỉ có tông môn mà còn có rất nhiều người trong giới tu chân đều đã biết chuyện này.
Đệ tử Bính nói tiếp, nghe có vẻ phẫn hận bất bình.
“Ta nói cho các ngươi hay, dù sư tỷ có thế nào đi nữa thì suy cho cùng tỷ ấy cũng chẳng hề làm bất kì điều gì có lỗi với Tề Thiên.
Dù có phiền đến đâu thì ngày trước tỷ ấy cũng giúp đỡ hắn ta không ít cơ mà.
Tề Thiên đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.”
Nam Hi lặng lẽ gật đầu.
Đệ tử Giáp lắc đầu, triết lý nói: “Nói thì nói như thế, nhưng trong chuyện tình cảm nam nữ đâu thể phân chia lợi ích cá nhân.
Chưa nói đến chuyện Tề thiên có vong ân phụ nghĩa hay không, chỉ nói riêng đến hành vi này của đại sư tỷ cũng đã đủ khiến đám người ngoại giới đều bàn tán về tỷ ấy rồi.”
“Bàn tán cái gì?” Đệ tử Bính truy hỏi.
Sắc mặt đệ tử Giáp càng trở nên cảnh giác hơn, cứ như sợ bị người khác nghe thấy.
Có lẽ chính hắn cũng cảm thấy lời nói khó nghe, khó mà mở miệng, vậy nên phải nghẹn một hồi lâu mới ói ra được một chữ.
“Hèn.”
Lá gan đệ tử Ất lớn hơn, xua tay lắc đầu: “Nói cho chính xác thì là không biết xấu hổ.”
Lời nói này thẳng thắn đến mức các đệ tử đều nghẹn lời, mặt nghẹn đến đỏ bừng, trong phút chốc muốn giải thích thay Đại sư tỷ.
Nhưng sự thật quả thực là vậy, bọn hoàn toàn không có cách giải thích nào cả.
[Đúng thật là không biết xấu hổ, đến ta cũng không thể nhìn nổi.]